Chế Vân mặc nhiên chạy nhảy xung quanh, miệng không ngớt chửi mắng. Tên trấn chủ trong lúc tức giận khí huyết cuồn lộng, tự nhiên lục độc theo đó mà thẩm thấu vào trong lục phủ ngũ tạng. Hắn gắng gượng đánh được một lúc thấy đầu óc choáng váng, mắt mờ, cổ khô rát liền ho lên mấy tiếng “A, tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi!” Nói rồi phi thân ra ngoài vận kình đẩy chất độc ra khỏi nội thể, không dám khinh xuất xem thường.
Chế Vân thấy vậy phì cười nói “Ngươi không đùa với ta thêm chút nữa á?”
Tên Nguyễn Nghĩa chỉ khẽ nheo mày không đáp, Chế Vân lại cười khục khục nói thêm “Ngươi đã trúng lục độc của Âm Môn, nặng thì chết, nhẹ thì cũng vài mươi tháng mới hồi phục, xem ra ngươi sắp thành kẻ phế nhân tạm thời rồi.”
Đám áo đen nghe ra kinh khiếp vây lấy tên trấn chủ hỏi “Trấn chủ không sao chứ?”
Hắn chỉ khẽ lắc đầu, miệng lầm bầm nói “Giết chết tiểu tử đó đi!”
Cả bọn đưa mắt nhìn Chế Vân, lập tức phía sau một đội cung tên chạy lên phía trước nhắm về phía nàng. Chế Vân thấy trước sau đều có đại địch, khó lòng mà chạy thoát. Lại thấy một đội cung tiễn tiếp ứng thì không khỏi thở dài kêu khổ. Đội cung tiễn sắp khai tên thì thất đảm xua tay nói “Ngươi giết ta thì chẳng có ích lợi gì, chúng ta không thù không oán tự nhiên lại làm phiền lấy nhau mà chuốc lấy tại họa, kẻ chết người tàn tật hóa ra tự hại nhau hay sao! Ngươi thả ta đi, ta đưa thuốc giải cho ngươi như vậy lưỡng tiện đôi đường không ai nợ ai tốt hơn nhiều đó.”
Tên Nguyễn Nghĩa vẻ mặt lúc này đã thất sắc, chất độc được hắn vận kình đẩy ra ngoài theo tuyến mồ hôi bốc mùi hôi rất khó chịu, đám áo đen phải thoái lui ra xa, không khỏi khiếp sợ chất độc của người Âm Môn. Hắn nghe nàng nói vậy lấy làm phải liền gật đầu nói “Ngươi nói thật chứ!”
Chế Vân đảo mắt nhìn quanh liền đáp “Lúc này ta còn nói đùa hay sao.”
“Làm sao ta tin được ngươi?”
“Ta đưa cho ngươi một nửa, khi ra khỏi đây ta đưa cho ngươi một nửa còn lại há ngươi lại không tin ta.”
Nghe vậy hắn liền xua đám thuộc hạ tránh lối cho nàng “Mau đưa thuốc giải ra đi.”
Chế Vân lấy trong người một lọ thuốc ném cho hắn rồi định thần bỏ đi thì như chợt nhớ ra chuyện gì quay lại cười cười hỏi. “Khá lắm, các ngươi cũng biết điều đó.”
“Còn không mau cút đi cho ta!”
“Ta còn có chuyện muốn trao đổi với ngươi, ta ma cút đi chẳng phải phần thiệt thuộc về ta hay sao.”
“Tiểu tử ngươi thiệt cái gì?” Nguyễn Nghĩa nghe làm lạ hỏi.
“Mạng ta chẳng đáng giá gì nhưng mạng ngươi quả nhiên là không nhỏ chút nào. Như vậy chẳng phải là ta thiệt sao” Nàng thấy hắn đã uống thuốc giải liền cười hề hề nói “Ta đưa đúng thuốc cho ngươi phải không?’
Nguyễn Nghĩa vừa uống thuốc vào đã thấy người thoải mái lên mấy phần, hô hấp nhẹ nhõm đi rất nhiều liền gật đầu hỏi “Ngươi còn muốn gì nữa?”
“Ngươi muốn lấy nửa thuốc giải còn lại thì phải cho ta biết tại sao các ngươi tới đây. Nguyên cớ gì lại cho người phá hết thuyền bè trên bến cảng. Hãy nói mau cho ta nghe xem!” Nói rồi nàng rút ra một lọ thuốc khác nói “Chỉ cần ngươi không nói ra ta lập tức ném nó đi, lúc đó ngươi tổn hao nguyên khí tàn phế về lâu về dài, đau đớn không xuể đó.”
Nguyễn Nghĩa thấy nàng thuận tay định ném đi thì thất kinh giơ tay ngăn lại nói “Tiểu tử ngươi thật quá quắc, chỉ cần ngươi ném đi bọn cung thủ sẽ xuyên nát thịt ngươi ra.”
“Ha ha… ta chết chẳng đáng tiếc, nhưng thân thể ngươi thì đáng giá ngàn vàng, ai thiệt hơn ai.”
“Rõ là,…” Hắn thấy nàng mặt lạnh thì không dám giở trò liền gật đầu nói “Được rồi, được rồi…!”
“Ngươi nói mau đi, đợi lâu quân binh triều đình kéo tới lại lắm phiền hà rắc rối.”
“Hừ, được lắm! Các ngươi nhìn ra rồi đó, bọn ta tới đây chủ ý là…”
Hắn chưa nói dứt câu đã nghe bên tai ‘vèo vèo’, hai tiếng “Phập, phập” vang lên cùng lúc. Đám áo đen thất khiếp nhìn ra thấy tên trấn chủ hai mũi tên xuyên thấu từ ngực ra sau, thổ huyết ngã lăn ra đất mà chết rồi. Cả bọn đổ dồn mắt về phía tên áo đen mang cung thủ phía gần đó quát “Bắt lấy hắn…!”
Tên áo đen vừa phát tên cười khanh khách cùng lúc tung ra một đám bột trắng bụi mù. Cả bọn áo đen đang lúc cuồng nộ mắt đột ngột mở trợn trừng trắng bệch, bật cười khanh khách liền lúc vung đao chém vào đồng bọn giết chết không thương tiếc. Đám áo đen chợt động biến, tiếng cười thất thành lao vào nhau chém giết loạn xạ. Chế Vân nhìn ra vội vận kình bể tỏa kinh mạch “Mê Hồn Tán” Nói rồi phi thân chạy mau tránh xa đám áo đen đó, rõ ràng chỉ cần sơ suất một chút cũng đủ mất mạng rồi.
Nàng thầm nghĩ rõ ràng đã có người đứng sau đám người áo đen đó xúi giục, đã giết người diệt khẩu, còn dùng đến thứ Mê Hồn Tán loại dị dược thâm hiểm rất hiếm có trên đời, mấy phần còn ngụy dị tàn độc hơn lục độc rất nhiều.
Nàng chạy một lúc cũng ra bến cảng, lúc này tình hình đã biến chuyển mấy phần. Trên bờ, dưới sông triều đình đã kiểm soát dẹp yên đám phản loạn, người dẫn đầu là La Khải ngồi trên một con ngựa đen tuyền trông rất quen mắt. Chế Vân nhìn kỹ cũng nhận ra đó chính là con ngựa Truy Long Bích của Lê Hiểu Bình không biết làm sao y lại đoạt được nó. Thấy đám quan binh đang quay quanh y sâm soi con ngựa quý, máu nóng bừng bừng định thần chạy đến hỏi nhưng lại nhớ đến lời Chế Pháp, ‘muốn lên phương bắc tuyệt nhiên không được để người trong triều đình biết được’. Nghĩ vậy không khỏi ấm ức sải bước trốn đi.
Trước đó không lâu trên sông, một con thuyền buôn lớn xuôi dòng tiến về phía bến cảng, trên mui thuyền một tên áo đen che khăn mặt trắng vẻ mặt trầm ngâm nhìn về phía Chiêm cảng, mấy tên áo đen đứng phía sau hắn cũng lo lắng nặng nề không kém.
“Cho thuyền đi mau hơn lên!” Tên che khăn trắng quát.
Mấy tên trên khoang thuyền nghe lệnh vội vàng chạy vào trong khoang lái chèo.
Đi được hơn nữa dặm, một tên đứng phía sau hắn nói “Đại ca, phía trước rõ