Bọn còn sống thất khiếp nhảy lùi hết ra xa, Lão Lâm phủi tay, phủi áo cười hê hê nói “Hay quá, hay quá…! Các ngươi thấy ta thế nào, có lợi hại hay không?”
Tên che khăn trắng thấy lão chỉ qua mấy chiêu đã bức ép cả đám áo đen trên thuyền, không khỏi sợ hãi tháo lui về phía sau quát hỏi “Lão già ngươi muốn gì?”
Lão Lâm nghe vậy cười nói “Ta chỉ định ở lại chơi với các ngươi vài ngày thôi, nào ngờ bị các ngươi làm lộ mất, tất nhiên là không thể để sống được nữa rồi! Hừ, các ngươi là lũ súc sinh lợn chó không chết cũng uổng phí lắm, cả gan mang hỏa pháo đi dìm thuyền, rõ là bọn phá hoại, tội không nhẹ đâu.”
Cả bọn xúm quanh vây lấy lão, lần này thì không dám đứng gần nữa. Lão nhích lên trước thì cả bọn lại nhảy ra sau, lão lùi lại thì cả bọn bỏ chạy mãi ra cuối thuyền. Lão thấy vậy ôm bụng cười đắc ý hỏi “Ai sai các ngươi làm chuyện này?”
Cả bọn nghe hỏi không dám cử động, cũng không dám thốt lên một lời thóa mạ nào, lão lại quát “Còn không nói mau! Hay lại muốn ta động chân động tay các ngươi mới chịu khai ra.”
Cả bọn áo đen nghe ra sợ quá đưa mắt nhìn nhau lắc đầu.
“A, ha…hóa ra các ngươi không sợ chết à!”
Lão vừa nói dứt lời đã phi thân ra trước chụp lấy yết hầu tên che khăn trắng. Hắn nấp phía sau vậy mà chớp mắt đã bị lão giữ chặt lấy cổ tự nhiên là thất khiếp cố giãy dụa thoát ra. Lão Lâm chỉ cười hề hề lập tức xiết tay, hắn mắt trợn tráo, chân tay nhũn ra khuỵu xuống.
Đám người áo đen đứng xung quanh thấy lão chớp mắt đã khống chế tên đầu lĩnh thì đều nhảy lùi lại la hoảng.
Lão cười hỏi “Nói mau ta nghe?”
Tên che khăn trắng cố gằn giọng nói “Có chết ta cũng không nói!”
“Ái chà, gan ngươi cũng to lắm. Ta không giết ngươi mà sẽ nhổ hết răng ngươi, móc mắt ngươi, hành hạ ngươi…!”
“Ta nhất định không nói!”
“Được lắm!” Lão vừa nói định thần thọc tay vào móc mắt hắn, rồi chớp nhoáng cái đã rút tay ra cười hề hề nói “Như vậy chẳng phải làm bẩn tay ta hay sao. Ta có trò này hay hơn rất nhiều.” Lời lão vừa dứt thủ pháp đã chụp xuống hạ bộ hắn bóp mạnh. Cặp mắt trợn ngược của hắn như muốn lòi ra ngoài miệng hú dài một tiếng đau đớn vô kể. Lão Lâm vừa bóp mạnh vừa cười hì hì nói “Ta cho ngươi tuyệt tôn tuyệt tự thì hơn là móc mắt, bẻ răng ngươi…ha ha ha…”
“Giết ta đi…!” Tên che khăn trắng lúc này mới kịp rú lên một tiếng dài .
Đám áo đen đứng xung quanh nghe hắn hét lớn phẫn uất, cùng lúc mấy tên trong bọn lấy trong người ra một hỏa mồi quát nói “Chúng ta cùng chết với lão già ngươi!”
Mấy tên áo đen đồng thời rút hỏa pháo châm lửa thì nghe ‘rít rít vù vù’ một loạt ám khí từ trong khoang thuyền bắn ra. Chớp mắt đám người áo đen tay cầm hỏa pháo đều ngã vật xuống sàn, trong giây lát cả cơ thể đã biến chuyển không ngừng. Khói bốc lên nghi ngút, chớp mắt mấy cái xác chết đã teo tóp trơ ra bộ xương hóc hác bọc da khô, trông ra rất kinh dị quái đản.
Bọn áo đen còn lại trên khoang thuyền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không run mà sợ, đưa mắt nhìn vào trong khoang thuyền thấy một lão bà mặt mày nửa đỏ, nửa trắng nhìn qua đủ thấy lợm cả giọng, phía sau là một lão già nữa. Cả hai chẳng ai khác chính là Hồng Hồng Thị và lão Lều Tế Bân trong trang phục đen, rõ là ba người đã cải trang thành bọn áo đen đột nhập lên thuyền từ trước.
“Ai muốn chết tự khắc sẽ chết!” Hồng lão bà vừa bước ra ngoài tay chống hông, mắt đảo quanh nhìn một lượt, mím môi nói thêm “Ai muốn ta hóa ra thành tảng thịt thối thì thử động đậy mà xem.”
Cả đám áo đen đã qua tâm luyện, xem cái chết tựa lông hồng, bất chợt thấy cảnh trước mắt tự nhiên là chân tay bủn rủn, tâm trí loạn liệt, có muốn cựa quậy bỏ chạy nhảy hết xuống sông cũng không được nữa rồi. Lần lượt buông hết khí giới quỳ rạp xuống lầm bầm nói “Mong các vị tiền bối tha mạng cho!”
Lão Lâm cười hề hề nói ‘Vậy chẳng tốt hơn sao.” Nói rồi tháo khăn che mặt tên khăn trắng ra quát nói “ Ngươi có muốn thành đống phần nhão hay chăng? À, rõ người đã muốn chết rồi, Hồng muội cho hắn toại nguyện vậy.”
Hắn tận mắt thấy cái chết thê thảm trước mắt đương nhiên cũng sợ khiếp vía mếu máo nói “Tiểu nhân không dám, mong lão tiền bối tha cho cái mạng chó của tiểu nhân.”
Lão Lâm hú dài nói “Sao ngươi còn không nói ra cho ta nghe, ai đã sai khiến các ngươi đến đây làm bừa làm càng như vậy hả!” Lão Lâm vừa nói vừa vỗ lên trán hắn lộp bộp đau đớn đến ong não mà không dám kêu la câu nào. “Nói mau cho ta nghe, nói mau cho ta nghe…!”
“Thưa lão tiền bối, tiểu nhân dập đầu xin nói đừng đánh nữa!” Đầu hắn hằn lên mấy cục u, thật người điên rồ cũng hóa tỉnh táo.
Lão nghe vậy hừ lạnh nói “Nói đi tên súc sinh.”
“Thưa tiền bối, chúng tiểu nhân chỉ nghe lời trấn chủ mà đến đây, làm theo kế sách đã định từ trước hòng tập kích thuyền lớn trên bến cảng, quyết giữ chân người trong võ lâm lưu lại đây không cho họ lên phương bắc. Còn về nguyên do bọn tiểu nhân không hề hay biết được.”
“Trấn chủ ngươi là ai?” Hồng lão bà liền quát hỏi.
“Thưa lão tiền bối tiểu nhân là người của phiệt trấn Nhất Vương ở phía tây Bồ Lãng {Thượng lưu sông hương, phía tây Huế ngày này} trấn Thuận Hóa, chủ nhân là Nguyễn Nghĩa.”
“Hóa ra là lũ vô dụng các ngươi!” Chợt lão đổi giọng nói lớn “Nói láo, rõ ràng Nhất Vương chỉ là một phiệt trấn nhỏ nhoi, trước giờ chưa có chút danh tiếng gì trên giang hồ, lại neo người. Ta nghe nói trấn chủ các đời chỉ bo bo ở