Thích Đạt Lâm đưa mắt nhìn một lượt quát nói “Các ngươi tụ tập ở đây nói chuyện quàng xiên thì đừng trách ta tàn ác, nghe rõ hay không!”
Cả bọn nghe vậy không khỏi thất khiếp vâng dạ liên hồi, hắn xuống gian bếp cho gọi nấu mấy món ăn mang lên lầu cát, và một ít đồ chay. Khi quay lại, ngang qua ba người Lê, Cao, Trúc thì khẽ hít hít mũi, tay xoa đầu làu bàu “Ở đây có mùi gì lạ, các ngươi…!”
Lê Hiểu Bình thấy hắn trỏ tay về phía mình thì giật nảy mình thầm nghĩ “hỏng rồi!”, miệng còn lấp bấp chưa nói nên lời thì hắn lại hỏi tiếp “Ta nghe có mùi, không ai lấy trộm gì trên lâu thuyền chứ?”
Cao Bát đầu lắc lư nói “Thưa đại sư, bọn chúng tôi ai dám lên đó kia chứ, suốt ngày chúng tôi chỉ ở dưới khoang thuyền làm việc chăm chỉ, quyết không dám lười biếng.”
Thích Đạt Lâm gật gật đầu tỏ vẻ thích thú, đám quân binh cùng lúc nói “Chúng tôi không dám lên đó đâu thưa đại sư!”
“Tốt lắm, tốt lắm! Ta nghe thấy mùi phấn son ở đây mới hỏi vậy. Các ngươi thì dám lên đó hay sao!” Nói rồi hắn sải bước lên khoang trên.
Trúc My Nữ đứng cạnh Cao Bát như chết lặng, vừa thấy hắn rời đi mới thở hắc một tiếng, không có bàn tay Cao Bát giữ chặt lấy bàn tay nàng, hắn đã để lộ ra mất rồi.
Cao Bát cười khẽ nói “Cô nương không sao rồi, rõ là tên trọc đầu chỉ biết làm người khác sợ chết khiếp thôi.”
Trúc My Nữ ôm ngực, toát mồ hôi lạnh mãi một lúc sau mới nói thành lời “Tiểu nữ sợ chết khiếp, còn tưởng mình đã lộ ra mất rồi.”
Lê Hiểu Bình lần trước giao thủ với Thích Đạt Lâm một lần, đương nhiên là biết hắn lợi hại đến nhường nào vừa rồi còn không dám thở một tiếng. Lúc đó tên tổng binh đi xuống biết Lê Hiểu Bình, Cao Bát, Trúc My Nữ là người mới lên thuyền, đã có ý giáo huấn một trận thì trỏ ba người nói “Các người cùng mấy người nữa lên boom thuyền lau dọn, mau lên.”
Cả ba nghe vậy vâng dạ, vội vàng đi theo hắn lên khoang trên cùng sáu bảy người khác nữa.
Khoang trên cùng không còn người nào, đám người phiệt trấn Bạch Long đã xuống khoang giữa hết cả. Cả bọn người khăn lau, người thùng múc nước vừa lên khoang trên Thích Đạt Lâm đã cho bắt lau dọn kỹ. Hai người Lê, Cao thì vào trong lâu thuyền. Bên trong Thích Đạt Lai cùng Thích Đạt Lâm đã đứng ở cửa đợi sẵn, thấy cả hai lề mề bước vào liền quát nói “Lau chùi cho sạch sẽ, công chúa mà không hài lòng thì đừng trách cái mạng chó các ngươi, mau làm việc đi hai tên thối tha!”
Hai người vẻ khúm núm gật đầu liên hồi, vừa thấy hai tên trọc đi ra ngoài mới thở dài một tiếng nói “Quả nhiên lời của đệ có ứng nghiệm lắm, từ nhỏ đến lớn ta chưa lần nào phải vất vả như lần này. Tại đệ cả đấy!”
Lê Hiểu Bình gãi đầu gãi tai nói “Đệ thì có lỗi gì đâu.”
Cao Bát cười khổ nói “Đệ mà nói trước với ta chuyện này, ta có chết cũng không thèm lên thuyền đâu.”
Lê Hiểu Bình ôm bụng cười hề hề nói “Rõ là lần này còn xui xẻo hơn lần trước, số của đệ mang nợ bọn hòa thượng đầu trọc rồi.” Gã vừa lau dọn bàn ghế bên trong vừa than thở.
Cao Bát nghe vậy còn cười to hơn nói “Ta thấy đệ có một đệ tử đầu trọc, không chừng kiếp trước đệ là đại hòa thượng chỉ nổi tên Đạt Lâm là ông tổ tổ của đệ. Hừm, vì chức phận kiếp trước của đệ không ra sao ta mới phải liên lụy thế này.”
Lê Hiểu Bình chau mày nói “Đại ca chỉ nói đùa không thôi.”
Cả hai vừa lau dọn xong thì Thích Đạt Lâm đi vào đuổi cả hai ra ngoài “Các ngươi làm xong thì cút ra ngoài mau cho ta!”
Cả hai không hó hé câu nào bước ra ngoài, thì thấy ở mui thuyền có một màn rũ che vàng óng, xung quanh đều là những đại cao thủ của Bạch Long mà Cao Bát đã từng biết qua. Bên trong màn rũ vàng là công chúa Lệ Qua đang thưởng rượu, đứng bên cạnh hẳn nhiên là tên La Chấn rồi. Cao Bát nhìn thấy đã bực mình.
Lúc đó Lê Hiểu Bình nhìn qua mạn trái thuyền thấy ba người Lâm, Lều, Hồng cùng lúc nhìn về phía gã chằm chằm không khỏi giật mình cúi gầm mặt xuống nói với Cao Bát “Đệ ở đây không chừng ba lão tiền bối đó lại nghĩ đệ là người xấu mất, biết làm sao bây giờ?”
Cao Bát khẽ nói “Cứ để chuyện đó sau đi, ta đã hứa nói giúp cho đệ rồi mà.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy liền gật đầu “Chỉ sợ…!”
Cao Bát xua tay nói “Thôi đi, lúc này ta cứ ở đây vài hôm xem xem đám người này định giở trò gì, lúc đó chuồn đi cũng chẳng sao.”
Đám quân binh lau dọn trên boom thuyền cũng đã xong, tên tổng bình lại lùa cả bọn xuống khoang thuyền. Cả bọn vừa xuống hết thì mấy tên lính bên dưới chạy lại nói “Chúng ta thấy ba người là người mới đến, hẳn còn chưa biết rõ ngọn nguồn bên trong. Chúng ta đã có ý trốn khỏi đây, ba người có muốn cùng trốn đi hay không?”
Cao Bát nhìn quanh liền hỏi “Có chuyện gì xảy ra chăng?”
Tên lính vừa nói đảo mắt một lượt nói thêm “Chúng ta phải tìm cách trốn qua thuyền khác khi ghé vào bến cảng nào đó trữ thêm lương thực. Ở trên thuyền này bọn ta chẳng đáng một đồng xu, họ bắt chúng ta làm việc cực nhọc lại không cho ăn uống đầy đủ. Chết chẳng bằn sướng hơn sao.” Nói rồi trỏ tay về phía góc căn buồng, ở đó có mấy tên lính đang bu quanh một tên nằm đau đớn dưới sàn mà cả hai không để ý thấy nói “Vừa rồi hắn dọn dẹp cùng các người chỉ vô tình ngước nhìn công chúa mà đã bị đánh cho tàn phế mất rồi, không biết sống chết ra sao. Trưa này chúng ta còn chịu phạt nhịn đói, như vậy là bất công lắm.”
Trúc My Nữ đứng bên cạnh thở dài nói “Chỉ tội cho cậu ta.”
Hai người Lê, Cao đương nhiên không tận mắt thấy chuyện đó cũng thở dài, một lúc Cao Bát bực bội nói “ Bọn khốn ấy quá quắc lắm!”
Lê Hiểu Bình liền hỏi “Đại ca, chúng ta phải tính sao?’
Cao Bát nói “Để xem mọi chuyện thế nào rồi sẽ tính cách.” Nói rồi quay sang đám quân binh hỏi “Các ngươi định làm gì?”
Tên lính kia lại nói tiếp “Chúng tôi quyết đào tẩu ở bến cảng tiếp, ở đó là thuộc thẩm quyền của nước Đại Việt hẳn chúng sẽ không để mắt, thừa cơ mà trốn đi rất tiện. Bọn tôi cũng không muốn lên phương bắc để rồi chết oan uổng ở đất khách quê người đâu.”
Cao Bát thấy hắn nói cũng đâm thương cảm nghĩ, đám quân binh người Chiêm này rõ cũng chẳng phải là xấu gì, chỉ vì tình cảnh hiện nay mà gặp đại họa mà thôi. Y chợt nghe tiếng rên rĩ của tên lính nằm ở