Lại nói đến phiệt trấn Ẩn Nam mấy ngày trước.
Một trong những phiệt trấn đứng đầu Đại Việt, được các nước lân bang gọi là Tam Phiệt Nhất Đẳng, danh tiếng lẫy lừng mà chỉ trong một sớm một chiều đã tan hoang sơ xác, hơn phần ba quần chúng phiệt trấn bị tiêu diệt, số còn lại phải ẩn nấp trong rừng cấm. Bản doanh bị cướp bóc tàn phá, tất cả tàng thư kinh các, sách vở đều bị đốt sạch không còn gì.
Đám Chiêm binh đang ăn mừng chiến thắng trong thành, được tin năm nghìn kỵ binh tiếp viện của quan phủ Trấn Thanh Đô kéo đến thì vội vã rút quân về hướng nam. La Khải cùng đám Chiêm binh rút chạy, còn Ma Lang Nha cùng người trong phiệt trấn Âm Môn rút phía sau chặn hậu đường tiến công của kỵ binh Đại Việt.
trước đó Ma Lang Nha đã cho người mang hết của cải vàng bạc, cùng vật phẩm triều đình ban tặng cho Ẩn Nam lên những cỗ xe ngựa vội vã vượt sông Mã đi theo sau La Khải trước đó mấy ngày.
***
“Thưa trấn chủ, chúng ta biết ăn nói làm sao với hoàng thượng. Công chúa đã mất tích gần tuần nay, ngài biết được sẽ trách tội khi quân.” Đinh Ngô Tự thúc ngựa đi bên cạnh lão, mặt rầu rĩ nói.
“Ta đã có cách của mình nhà ngươi cứ yên tâm!” Ma Lang Nha vừa thúc ngựa vừa cười ha hả, thích thú nhìn đoàn xe ngựa tải vàng bạc đi phía trước.
“Bọn lính cẩm y vệ của công chúa lúc đó cũng có mặt, đương nhiên họ sẽ bẩm lên hoàng thượng trách chúng ta vì bản thân mà bỏ mặt công chúa thì làm sao?” Đinh Ngô Tự lại hỏi.
“Ngươi cứ đợi tin của ta, chuyện đó ta đã lo đâu vào đấy cả rồi.” Lão trỏ tay về phía cỗ xe nói “Đây toàn là vàng bạc của bọn Đại Việt phen này chúng ta tha hồ mà hưởng thụ, ta không để các ngươi thiệt đâu!”
“Vâng thưa trấn chủ!” Đinh Ngô Tự vẫn không hết lo lắng. Việc công chúa mất tích không phải là chuyện nhỏ, dù có cách nào đi nữa cũng khó lòng mà phủ nhận hết trách nhiệm. Hắn thở dài thường thược, Ma Lang Nha nhìn hắn càng vui vẻ hơn khi nghĩ đến kế sách của mình.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh không thấy gã bằng hữu Lý Nhạn đâu thì vội nói.
“Cả ngày hôm nay không thấy Lý Nhạn đâu, trấn chủ không thấy lạ à?”
“Hắn đang lo vài việc ta sai bảo chắc cũng sắp xong rồi đấy!”
Hắn nghe lão Ma trấn chủ nói vậy thì có chút chột dạ. Từ trước đến nay lão luôn ưu ái cho Lý Nhạn, mọi chuyện quan trọng hắn ta đều cướp phần chính vì thế mà đám tiểu trại chủ trong phiệt trấn lấy làm phiền lòng. Lý Nhạn được ưu ái, kiếm chác không biết bao nhiêu ngân lượng châu báu của đút lót hối lộ. Y nghĩ vậy lại thấy mình thật thảm hại, công sức võ lực của mình không thua kém hắn ta nhưng lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Hắn nghĩ đến chỉ thấy cơ mặt giật giật lên mấy cái, thúc ngựa theo kịp lão Ma Lang Nha khi thấy mình đã tuột lại phía sau khá xa.
“Nhà ngươi nghĩ gì đó?” Ma Lang Nha nhìn hắn rồi nhếch môi vẻ khó chịu. Mặt hắn lúc nào buồn rười rượi, lão lại thấy khó chịu khi nọng mở ở cổ hắn lúc xị mặt xuống trong đến thật ghê tởm. Ngay đến lão, một đại ác nhân nhìn hắn cũng thấy không hợp mắt chút nào.
“Thuộc hạ nghĩ không biết trấn chủ lúc nào thì ra lệnh đến Thăng Long mà thôi.” Định Ngô Tự bỗng nhiên nhắc lão, lão cũng phần nghĩ đến chuyện này nên nói.
“Để ta bàn lại với tướng quân trước, lúc này mà tư ý vào Thăng Long thì hoàng thượng sẽ trách phạt ta tội để thất lạc công chúa. Cũng vì chuyện không định trước này xảy ra mà khối chuyện ta phải lo nghĩ, cứ để tướng quân tùy cơ ứng biến sau đó sẽ tính.” Lão nhắc đến Chế Vân mặt lại nheo lại mấy phần khổ não.
Cả hai còn đang nói chuyện thì nghe phía sau có tiếng ngựa hý, phóng vội vả về phía cả hai. Hai người nhìn kỷ, thì nhận ra ngay đó là Lý Nhạn. Định Ngô Tự la lớn.
“Làm gì mà nhà ngươi phi ngựa vội vậy?”
“Xem nào, ngươi có tin tốt lành gì báo cho ta hay không!” Ma Lang Nha gằn giọng nói.
Lão thấy hắn định trả lời thì đưa ngón tay lên miệng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh ra hiệu hắn nên nhỏ tiếng. Lý Nhạn nhếch môi cười thả ngựa nước kiệu đi đến, mặt mày hắn còn lấm tấm mồ hôi, chiếc khăn quấn quanh đầu màu trắng giờ đã chuyển sang màu nâu nhạt, đầu gật gù có ý mọi chuyện diễn ra rất tốt, đến gần hắn mới nói thì thầm đủ cho ha người nghe.
“Thuộc hạ đã làm xong chuyện trấn chủ giao phó rồi. Đám cẩm y vệ đều chết hết cả không còn một tên nào!”
“À, à, tốt lắm! ngươi xóa sạch dấu vết chứ?”
“Hoàn toàn mất tích!”
Đinh ngô Tự nghe hai người nói mới hiểu chuyện, bật cười nói chen vào.
“Thì ra trấn chủ đều có kế sách cả rồi! Bọn cẩm y vệ chết hết rồi thế thì còn lo gì nữa.”
“Ngươi muốn chết à, hay nhỏ tiếng lại mà nói.” Ma Lang Nha đưa mắt nhìn hắn vẻ giận dữ, chỉ nhìn đến vẻ mặt trợn trừng của lão hắn đã toát hết mồ hôi hột, miệng im thin thít không dám nói nữa.
Cả ba cười cười nói nói, đi thong thả phía sau đoàn xe ngựa, thì phía sau lại có một tên kỵ binh, tay cầm cờ tướng quân, vừa thúc ngựa chạy vừa hét toáng “Nhanh lên, nhanh lên quân Đại Việt sắp đến rồi, nhanh chân