Liễu Băng Nham căn dặn Liễu Phong Sào “ngươi đã cầu hôn Tiểu Sí, bình thường phải đi lại quan tâm nhiều hơn. Nàng dù sao cũng là nữ nhi gia, không thể để người ta cảm thấy chúng ta không tình nguyện”
Liễu Phong Sào có chút đau đầu, phải biểu đạt quan tâm nữ nhân thế nào không nằm trong phạm vi học tập của hắn trước giờ, nhưng nếu phụ thân đã căn dặn mà nói cũng có lý, hắn chỉ có thể nhận lời “ta sẽ”
Thế là hắn quyết định đi tìm Lam Tiểu Sí tâm sự
Lam Tiểu Sí đang ngồi trên chạc cây hợp hoa trong viện, thời tiết đã chuyển sang lạnh, nàng hôm nay mặc áo choàng trắng, cổ áo viền lông cáo mềm mại, tôn lên nhan sắc rực rỡ
Liễu Phong Sào nhún mình nhảy lên chạc cây, ngồi xuống cạnh nàng
Lam Tiểu Sí hỏi “thương thế của ngươi khá hơn chưa?” Ta thật oan nha, sớm biết Mộc Băng Nghiên và Vân Thải Chân biến thái lợi hại như vậy, ta nên băm đầu ngươi luôn nha
Liễu Phong Sào lại tự giác lý giả những lời này thành quan tâm hắn, vội đáp “đã không còn trở ngại, tạ sư muội quan tâm”
Lam Tiểu Sí nghẹn lời, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện không phải hắn trào phúng mà là nghiêm túc
Nhưng bị đôi mắt long lanh ánh nước của nàng nhìn chằm chằm như vậy, Liễu Phong Sào lại có chút không được tự nhiên, hơi nghiêng mặt đi, nói “tiểu sư muội, tuy ta không biết vì sao ngươi lại đối với ta nhất kiến chung tình, hơn nữa còn không phải ta không gả nhưng nếu ta đã cầu hôn ngươi sẽ đối với ngươi toàn tâm toàn ý, hết lòng kính yêu”
Biểu tình của Lam Tiểu Sí giống như nhìn thấy một con gà ấp ra một con lừa, sau đó con lừa này nở nụ cười với nàng, một chân thì đá trúng đầu nàng. Hết lòng kính yêu, ngươi nhận ta làm mẹ nuôi sao?
Nàng nói “không phải, đại sư huynh” Quên nó đi, đây chính là một bi kịch ah
Liễu Phong Sào lại nói “ngươi không cần ngượng ngùng, ta nói như vậy là hi vọng ngươi hiểu được nếu ta đã cưới sẽ chung thủy như một với ngươi, sinh tử không rời”
Lam Tiểu Sí cảm thấy ê răng “mặc kệ ngươi cưới có phải là người ngươi yêu hay không, cũng sẽ như vậy sao?”
Liễu Phong Sào sửng sốt, người yêu?
Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi không yêu ta cũng không yêu Hạ Vũ Đài, nếu ngươi tùy tiện cưới sau đó lại gặp được người khiến ngươi yêu, vậy tính làm sao?”
Liễu Phong Sào đáp “ta cưới ai liền sẽ yêu người đó sâu đậm” Lệnh của cha mẹ, lời của mai môi, chẳng lẽ không phải là vậy sao?
Lam Tiểu Sí cảm thấy buồn rầu “ngươi chưa từng gặp được cô nương khiến người động tâm sao?, chính là khi ngươi thấy nàng, tim sẽ đập loạn nhịp, tay chân luống cuống, vừa rời khỏi nàng liền nóng ruột nóng gan, ngày nhớm đêm mong, có không?”
Liễu Phong Sào lắc đầu, hỏi lại “ngươi từng có sao?” Sao lại biết rõ như vậy
Lam Tiểu Sí ưu sầu “ta cũng không có”
“Vậy ngươi làm sao biết yêu một người là cảm giác này?”
“Trước kia ta từng bắt một đại hiệp, tên là Túy Đao, hắn và phu nhân hắn chính là ân ái như vậy”
Liễu Phong Sào nóng nảy “Túy Đao Kim Phượng Nghĩa? Ngươi đã làm gì hắn?” Vì sao khi các môn phái kể tội nàng lại không nhắc tới chuyện này?
“Không làm gì cả. Hắn nói chỉ cần ta nói Mộc Băng Nghiên cứu phu nhân hắn, hắn nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì. Ta liền phái hắn ra ngoài làm việc nửa năm, sau đó để phu nhân hắn đến hỗ trợ chiếu cố Úc La”
Liễu Phong Sào giật mình, Túy Đao Kim Phương Nghĩa là đao khách nổi danh chốn giang hồ vậy mà cũng rơi vào tay nàng, nhưng mà hình như cũng không có gì, lại hỏi “rồi thế nào?”
Lam Tiểu Sí nhún vai “không thế nào cả, khi hắn quay lại, phu nhân hắn liền rời đi”
Liễu Phong Sào sửng sốt “cái gì?”
“Úc La được mệnh danh vương tử u buồn của Vũ tộc, vũ khí là Phượng thủ đàn không, một năm nói không quá ba câu nhưng cha ta lại lệnh cho hắn không nên ra ngoài đi lại, chính vì hắn rất trêu hoa ghẹo nguyệt”
Liễu Phong Sào có chút hiểu được, cao thấp đánh giá nàng
Lam Tiểu Sí ra vẻ thuần khiết vô tội hỏi “làm sao thế?”
“Ngươi biết rõ Úc La như vậy, sao còn an bài Túy Đao phu nhân đến chiếu cố hắn”
“Ta muốn khảo nghiệm chân ái của bọn họ ah”
Liễu Phong Sào im lặng, thầm nghĩ sao Túy Đao không chém người này thành tám mảnh, ngũ mã phanh thây
Lam Tiểu Sí xích lại gần hắn, hỏi “ngươi nói, trên đời này thực sự có tình yêu cảm động trời đất hay không?”
Liễu Phong Sào đáp “ta không biết”
Lam Tiểu Sí dựa càng gần hơn “vậy ngươi nhìn xem, ta thế nào?”
Hương thơm thoang thoảng, Liễu Phong Sào hơi ngả người ra sau, nói “thế nào cái…cái gì?”
“Ngươi đã hai mươi hai tuổi, có thể thông minh chút không? Nhìn vào mắt ta, xem tim có đập nhanh không?”
Liễu Phong Sào nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt nàng, rành rọt đáp “không có”
“Không thể nào?Một chút cũng không?Ta sờ thử xem” Nói xong liền duỗi tay muốn sờ
Liễu Phong Sào vội đẩy nàng ra “tuy rằng ta và ngươi đã đính hôn nhưng vẫn là chưa thành thân, đừng lôi lôi kéo kéo, chọc cho người ta bàn tán”
“Ngươi nghiêm túc như vậy là sao?ta cũng không làm gì ngươi, chẳng lẽ ngươi thích Hạ Vũ Đài? Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”
Liễu Phong Sào nghĩ nghĩ, nói “Vũ Đài sư muội ôn nhu thiện lương, đoan trang hào phóng”
“Không còn gì khác?”
“Còn cái gì nữa?” Ngữ điệu Liễu Phong Sào bằng phẳng, quả thật không giống như đang che lấp tư tình
“Vậy còn ta, ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Liễu Phong Sào nghĩ nghĩ, hỏi lại “nói thật sao?”
“Đương nhiên”
Liễu Phong Sào liền ăn ngay nói thật “cực kỳ nham hiểm, thiếu đạo đức, chán ghét”
Lam Tiểu Sí đứng dậy, ngọt ngào nói “Đại sư huynh, ngươi chắp hai tay sau lưng đi”
Liễu Phong Sào ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời nàng, vòng hai tay ra sau lưng, hỏi “chuyện gì?”
Lam Tiểu Sí nhấc chân váy, vung chân đạp hắn ngã từ trên cây xuống. Ngã chết ngươi, đầu gỗ mục này, muốn thành thân với ta, đợi kiếp sau kiếp sau nữa đi
Liễu Phong Sào vội từ dưới đất đứng dậy, đường đường là đại sư huynh của Tiên Tâm các lại ngã như vậy thật bất nhã, lại thầm than: sao ta lại không hay ho thế này, phải cưới nha đầu kia
Đúng lúc này Hạ Vũ Đài đi tới, nhìn thấy Liễu Phong Sào đang cúi đầu phủi bụi trên vạt áo, ngạc nhiên vô cùng. Đại sư huynh xưa nay ưa sạch sẽ, sao xiêm y lại lấm lem thế kia? Quan tâm hỏi “Đại sư huynh, ngươi sao vậy?”
Liễu Phong Sào cũng biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài “không có gì, sư muội gần đây thế nào?”
Hạ Vũ Đài thấy hắn không muốn nhiều lời, vội cúi đầu đáp “ta tốt lắm”
“Hôm nay không nhìn thấy ngươi đến trường luyện võ, nếu thương thế có gì không tốt, phải nói với Vân đại phu, đừng cậy mạnh”
Trước kia cũng quan tâm như thế, không nóng không lạnh, không quá ái muội để người ngoài có thể gièm pha. Hạ Vũ Đài trong lòng chua xót, ngoài mặt mỉm cười nói “cảm ơn sư huynh quan tâm, ta đã biết”
Liễu Phong Sào gật đầu, dù sao cũng là người đã có hôn ước, cần tránh tị hiềm, liền nói “ta đi trước”
“Sư huynh đi thong thả”
Đàm Khiêm Hoa vẫn luôn đi theo sau nàng, đột nhiên nói “Vũ Đài sư tỷ nếu không thể quên hắn vì sao không đuổi theo nói với hắn?”
Hạ Vũ Đài giật mình quay đầu, có chút chột dạ “Khiêm Hoa sư đệ”
“Ta thật muốn thay sư tỷ nói rõ mọi chuyện với đại sư huynh, nhìn sư tỷ như vậy, lòng ta đau như cắt”
Hạ Vũ Đài vội la lên “Đại sư huynh đã đính hôn cùng Lam Tiểu Sí, ngươi…không cho ngươi nói bậy” Nói xong quay đầu đi vào trong viện
Đàm Khiêm Hoa đi theo, đứng trước cửa, nghĩ nghĩ, nói “ta cũng biết làm vậy sẽ khiến sư tỷ thêm bối rối, bằng không ta đã sớm làm” Nói xong liền bỏ đi
Hạ Vũ Đài mở cửa, không thấy hắn, có chút mất mác
Khi Ôn Mê cùng tứ đại trưởng lão nghị sự lại có chút không tập trung
Đinh Tuyệt Âm lo lắng hỏi “Các chủ có tâm sự?”
Đàm Truy trả lời thay “hôm qua nhận được thư của Mộ tướng, nói là muốn cùng Thanh Tỏa phu nhân đến Thái Cực Thùy Quang một chuyến”
Cổ Hạc Anh nhíu mày “chúng ta và triều đình luôn không có lui tới, Mộ tướng đến không phải vì công sự, còn nhắc tới Thanh Tỏa phu nhân, là vì chuyện của Tiểu Sí Bàng đã lộ ra?”
Liễu Băng Nham lập tức hiểu được “Thanh Tỏa phu nhân sẽ không mang Tiểu Sí đi chứ?”
Ôn Mê đáp “với tính tình của nàng, rất có khả năng”
Đinh Tuyệt Âm không cho là đúng “Thanh Tỏa phu nhân đã tái giá, lại sinh được một nhi tử. Nàng muốn dẫn nữ nhi đi, chỉ sợ việc nuôi dưỡng sẽ không tiện”
Đàm Truy phản bác “đứa nhỏ đã mười lăm, còn cần nuôi dưỡng gì chứ. Nàng mà đưa về tướng phủ, lại muốn Mộ tướng tìm một nhà quan gia tốt mà gả nữ nhi vào, chúng ta lại xa rời triều đình, đến lúc đó Các chủ muốn gặp mặt nữ nhi vô vàn khó khăn ah”
Liễu Băng Nham không phục “sao có thể được, Tiểu Sí đã hứa hôn với Phong Sào nhà ta, há có chuyện một nữ mà gả hai lần”
Ôn Mê nói “lúc trước là ta có lỗi với mẹ con các nàng, nàng muốn mang Tiểu Sí đi, ta vốn không thể nói gì. Thế nhưng, ta thực sự…”Nói tới đây thì cười khổ, thực sự không muốn dứt bỏ huyết mạch duy nhất, còn là rời xa không gặp lại, hắn không lòng nào nghĩ tiếp, chỉ nói “đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến ta sầu lo. Tiểu Sí Bàng ở Tiên Tâm các, Thanh Tỏa lại nơi tướng phủ xa xôi, sao có thể nhanh như vậy nhận được tin tức?”
Đinh Tuyệ Âm ngộ ra “ý