Giang Hồ Tiểu Hương Phong

◙ THANH TỎA PHU NHÂN


trước sau



Vi Sinh Kỳ đi vào thạch lao, Vi Sinh Từ vẫn đang luyện công, hắn ngồi đợi một lát, thấy Vi Sinh Từ dừng lại, mới nói “theo ta đến Thái Cực Thùy Quang”

Vi Sinh Từ không phản ứng

Vi Sinh Kỳ phải nói thêm “Lam cô nương đang ở đó, cha muốn đến gặp nàng, ngươi có đi hay không?”

Vi Sinh Từ rốt cuộc quay đầu nhìn hắn, gặp ai, Tiểu Sí Bàng?

Vi Sinh Kỳ thở dài nói “đi thôi”

Vi Sinh Từ do dự, Tiểu Sí Bàng nói không thể, sẽ gây phiền toái cho nàng

Vi Sinh Kỳ hỏi “ngươi không muốn đi?”

Vi Sinh Từ lập tức đứng lên “hắn muốn đi”

Phụ tử cùng nhau xuống núi, Vi Sinh Từ rất không thích khung cảnh lạ lẫm ồn ào dưới núi, hoa lá cỏ cây ven đường cũng không thể làm hắn thấy thoải mái

Vi Sinh Kỳ thở dài, hắn như vậy lại có thể một mình đến Phương Hồ Ủng Thúy? Hắn không thể buông bỏ nha đầu kia sao?

Lúc này Ôn Mê và Lam Tiểu Sí đang cùng nhau ăn điểm tâm. Ôn Mê xưa nay sống đơn giản, ăn sáng cũng chỉ mấy món thanh đạm nhưng Lam Tiểu Sí lại không quen, Vũ tộc không quen dùng lương thực, bọn họ thích đồ ngọt và hoa quả hơn. Nàng rất không nể tình, nhíu mày gắp hai khối điểm tâm. Đúng lúc này có hai người từ ngoài vào, Ôn Mê vừa ngẩng đầu liền thấy trước mặt xuất hiện kiếm quang đủ chín màu: hồng, xanh lá, vàng, lục, lam, chàm, tím, hồng và bạc. Là Cửu Vi kiếm

Ôn Mê đột nhiên thấy không ngon miệng. Vi Sinh huynh, ngươi không biết tiến vào tông môn người khác phải thông bẩm trước, sau đó được mời đến chính sảnh dùng trà, chờ chủ nhân đến gặp hay không? Hẳn là ngươi không biết rồi. Thế nhưng giữa ban ngày ban mặt ngươi lại nghênh ngang đi thẳng vào phòng ta, nhìn ta và nữ nhi ăn sáng, thực sự là thất lễ mà cũng quá dọa người nha

Ôn Mê đứng lên, khách khí chào hỏi “Kỳ huynh, đã lâu không gặp” Ánh mắt đảo qua, nhìn thiếu niên mặc hồng y, tay không mang kiếm, da thịt tái nhợt, thân mình đơn bạc đứng bên Vi Sinh Kỳ. Hắn hô hấp không có quy luật, giống như không biết võ công. Cao thủ chân chính là trong vụng giấu khéo. Ôn Mê liếc mắt một cái đã đánh giá thực lực đối phương, cũng thầm nghĩ Vi Sinh Kỳ mang nhi tử của hắn đến Thái Cực Thùy Quang là có ý gì?


Vi Sinh Kỳ lại không cho hắn sắc mặt tốt, chỉ hừ một tiếng.

Người Vi Sinh thế gia đều thể hiện cảm xúc ra mặt, hôm nay xem ra là khó chịu nhưng không giống đến gây sự

Ôn Mê ôn tồn hỏi “Ôn Mê, ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Ta vừa mới muốn kết thân gia với ngươi, ngươi ở sau lưng đã hứa gả nữ nhi cho người khác, ngươi đúng là tiểu nhân dối trá

Ôn Mê khéo hiểu lòng người cũng nhất thời không hiểu ra sao, cười khổ, nói “Kỳ huynh đường xa mà đến, nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời đi theo ta” Quay sang nói với Lam Tiểu Sí “ngươi tự mình ăn”

Lam Tiểu Sí gõ gõ chén “Tiểu Từ, ngươi ăn cơm chưa?”

Vi Sinh Từ đáp “chưa” Hắn và vẫn mải miết đi đường, không để ý ăn uống, huống chi bọn họ đều là cao thủ, bảy, tám ngày không ăn cũng không đói chết

Lam Tiểu Sí liền nói “lại đây ăn cơm”

Ôn Mê sửng sốt, Vi Sinh Từ và nữ nhi của mình quen biết nhau? Nghe cách nói chuyện còn là thân thiết

Vi Sinh Từ “ân” một tiếng rồi đi đến, ngồi xuống cạnh Lam Tiểu Sí

Lam Tiểu Sí chuyển cho hắn cái đĩa, gắp cho hắn ít hoa quả bánh trôi. Vi Sinh Từ không khách khí, cúi đầu yên lặng ăn cơm

Ôn Mê quay đầu nhìn thoáng qua Vi Sinh Kỳ, nghi hoặc mấy ngày nay không thể hiểu được đột nhiên như được cảnh tỉnh. Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận suy nghĩ thái độ cổ quái gần đây của Vi Sinh Kỳ. Hắn lại làm như không biết gì, chỉ là mặc kệ hai hài tử, nói “Kỳ huynh, thứ cho Ôn mỗ không hiểu rõ nhưng không biết Tiên Tâm các đã chậm trễ, không chu toàn Kỳ huynh chỗ nào?”

Vi Sinh Kỳ cả giận “ngươi rõ ràng biết tay thay Tiểu Từ cầu cưới Lam Tiểu Sí, ngươi còn vội vàng hứa gả nàng cho Liễu Phong Sào là ý gì? Chẳng lẽ Tiểu Từ nhà ta không xứng với nữ nhi của ngươi?”

Ôn Mê cảm thấy đau đầu, ta biết rõ khi nào? Nhịn không được phản bác “ý của Kỳ huynh, Ôn mỗ thực sự không biết, nay nghe nói tới, thực sự khiếp sợ vô cùng”

Vi Sinh Kỳ đi thẳng vào vấn đề“vậy giờ ngươi đã biết, ngươi tính thế nào?”

Vừa đi vừa nói cũng đã đến chính sảnh, Ôn Mê nói “Kỳ huynh, trước vào trong uống trà đã”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh một tiếng, đi vào, cùng ngồi trên thượng thủ với Ôn Mê

Không bao lâu Tứ đại trưởng lão cũng đến. Người Vi Sinh gia lại tới nữa, mà lần này còn là hai người, cũng không cho người thông bẩm trước. Rất đáng ngờ

Vi Sinh Kỳ lên tiếng trước “Lam Tiểu Sí và Tiểu Từ đã sớm tư định chung thân, sao có thể gả cho người khác?”

Tứ đại trưởng lão nghe mà chấn động như sấm nổ bên tai, hồi lâu mới hiểu được, đây là đến cướp dâu?

Ôn Mê nói “Kỳ huynh, chuyện liên quan tới danh tiết của tiểu nữ, xin nói chuyện cẩn thận”

Vi Sinh Kỳ mặc kệ, vì nhi tử, hắn cũng chẳng còn cách nào khác “lúc trước không phải ngươi hỏi ta vì sao lại lén đến Phương Hồ Ủng Thúy sao? Vì Lam Tiểu Sí và nhi tử ta lúc đó đã cùng ăn cùng ngủ, ta nhận lời nhờ vả của nàng nên mới đi một chuyến. Nay, ta mặc kệ nàng là nữ nhi của Lam Phỉ hay là của Ôn Mê ngươi, hôn sự này cũng không thể thay đổi”

Sắc mặt Ôn Mê cũng có chút khó coi, tâm tư hắn nhanh nhạy, lập tức đã hiểu ra chân tướng sự việc. Nữ nhi bảo bối của hắn quen biết Vi Sinh Từ, hơn nữa còn rất thân thiết, cho nên lời của Vi Sinh Kỳ có một phần là thật. Tiểu Sí Bàng đã từng đến Cửu Vi sơn, khi đó Vi Sinh Kỳ còn hỏi hắn phẩm tính của nàng. Khi đó hẳn Vi Sinh Kỳ đã muốn Lam Tiểu Sí trở thành con dâu của mình, mà với năng lực của Vi Sinh thế gia, muốn giữ nàng lại là chuyện nhỏ. Nhưng vì sao hắn ta không giữ lại, còn để Tiểu Sí Bàng xuống núi, bây giờ lại mạnh mẽ đòi kết thân? Là vì khi đó Tiểu Sí Bàng còn là nữ nhi của Lam Phỉ, Vi Sinh Kỳ không muốn có quan hệ với Vũ tộc sao?

Nháy mắt, Ôn Mê đã nắm đượct trọng điểm, vội nói “có thể được Vi Sinh gia chủ xem trọng là may mắn của tiểu nữ nhưng Vi Sinh gia chủ cũng biết, tiểu nữ vừa mới tìm về, tâm tính chưa thuần, cũng chưa thừa nhận người làm cha là Ôn mỗ. Tạm chưa đề cập tới việc hôn nhân, Vi Sinh gia chủ có thể suy nghĩ một chút, tiểu nữ vốn bất hảo, tâm tính chưa định, lệnh công tử lại tâm tư đơn thuần, võ nghệ siêu quần, kết thân lúc này, chỉ sợ hậu quả khó dò”

Vi Sinh Kỳ nhíu mày, đây cũng là chỗ hắn đang sầu lo

Ôn Mê nói tiếp “ta tuy là phụ thân nhưng lại chưa làm hết trách nhiệm, cho nên việc hôn nhân của nữ nhi, ta cũng không tiện làm chủ, thỉnh Vi Sinh gia chủ thông cảm cho chỗ khó xử của Ôn Mê”


Liễu Băng Nham không nói gì, tuy những lời của Vi Sinh Kỳ làm hắn khiếp sợ nhưng hắn lại không thể lên tiếng. Dù sao Ôn Mê cũng nhất định sẽ không gả Lam Tiểu Sí cho Vi Sinh Từ

Vi Sinh Kỳ nói “nói cách khác, hiện Lam Tiểu Sí vẫn chưa chấp nhận bất luận kẻ nào?”

Ôn Mê đáp “vẫn chưa”

Vi Sinh Kỳ gật đầu, hắn cũng nghĩ Ôn Mê nói có lý. Hiện giao Tiểu Từ cho Lam Tiểu Sí chính là tặng cho nàng một thần binh lợi khí, nếu nàng còn

hướng về Vũ tộc thì phải tính thế nào. Hắn tâm tư đơn thuần nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh, lập tức nói “như thế rất tốt, Ôn huynh, việc này tạm thời không nhắc tới nhưng ta có một yêu cầu quá đáng”

Một tiếng Ôn huynh làm toàn thân Ôn Mê nổi da gà, lắp bắp nói “Kỳ…Kỳ huynh, cứ nói”

“Nay Tiểu Từ thân thể không tốt, vừa lúc Vân đại phu ở Thái Cực Thùy Quang, thỉnh Ôn huynh chấp nhận cho nhi tử ở lại Thái Cực Thùy Quang điều dưỡng, Vi Sinh thế gia vô cùng cảm kích”

Liễu, Đinh, Cổ, Đàm nghe mà đổ mồ hôi hột, ngươi đây là muốn để nhi tử ở lại?Vân Thải Chân có ở Thái Cực Thùy Quang đâu, hắn ngụ tại Yên Vũ Hư Lam, cách đây mấy dặm lận ah

Vi Sinh Kỳ mặc kệ, càng nghĩ càng cảm thấy kế này rất hay, nhi tử vừa có thể điều dưỡng thân thể vừa bồi dưỡng cảm tình, điều duy nhất phải lo lắng là mình không có ở đây, hắn có làm ra chuyện ngu xuẩn gì không

Ôn Mê nhắc nhở “Kỳ huynh, võ công của Tiểu Từ…Nếu lúc đó tiểu nữ muốn hắn giúp nàng đào tẩu, e là không ai ngăn được hắn”

Vi Sinh Kỳ đưa ra biện pháp giải quyết “ta ở lại thì không thể ngăn trở được sao?”

Tứ đại trưởng lão hóa đá. Ngươi…Ngươi muốn đến Tiên Tâm các chúng ta tái giá sao? Còn mang theo nhi tử cùng đến?

Ôn Mê băn khoăn “Kỳ huynh, Cửu Vi sơn không thể không có người làm chủ”

Vi Sinh Kỳ khoát tay “Cửu Vi sơn đã có Hàn Thiền xử lý, không sao. Vi Sinh thế gia ở đây cảm tạ Tiên Tâm các, ơn huệ hôm nay, ghi nhớ trongl òng” Mặc kệ ngươi làm tiểu nhân âm hiểm hai mặt, chuyên lật lọng, ta cứ ở la6i đây cho tới khi nhi tử ta cưới được thê tử mới thôi. Không cưới không về

Ôn Mê không biết nên khóc hay cười, ngươi đây là muốn chơi xấu? Nhưng mà người ta không chịu đi hắn cũng không thể đánh người ta văng ra ngoài, đành nói “người tới, chuẩn bị phòng cho Vi Sinh gia chủ và thiếu chủ”

Liễu Băng Nham tâm tình phức tạp, vừa thấy Vi Sinh Kỳ đi đến khách phòng, vội nói với Ôn Mê “ngươi sẽ không thực sự đồng ý cửa hôn nhân này chứ?” Vậy thì Phong Sào nhà ta phải làm sao?

Ôn Mê vỗ vai hắn “Băng Nham, Phong Sào quả thật đã đến tuổi Vũ Đài cũng thích hợp với hắn. Chuyện này không liên quan tới việc ta đồng ý lời cầu thân của Vi Sinh thế gia hay không”

“Các chủ, Phong Sào là đứa nhỏ có thể khiến người ta an tâm”

“Ta biết, ta là sư phụ hắn”

Ôn Mê và Lam Tiểu Sí vừa cơm nước xong, Ôn Mê cũng đã thông báo cho toàn bộ đệ tử Tiên Tâm các, Vi Sinh gia chủ và Vi Sinh thiếu chủ sẽ ở lại Tiên Tâm các một thời gian, lý do là dưỡng bệnh

Lam Tiểu Sí dẫn Vi Sinh Từ đến chỗ ở tạm của phụ tử hắn. Dù sao Vi Sinh Từ rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc sẽ khẩn trương, nhanh chóng để hắn quen thuộc với chỗ ở mới là tốt nhất, miễn cho hắn phát bệnh

Hai người đi vào phòng, Lam Tiểu Sí nói “ngươi tạm ở nơi này, cha ngươi ở phòng bên cạnh. Không có việc gì có thể đến chỗ ta chơi nhưng động tĩnh phải nhỏ, cha ta ở ngay bên cạnh ta”

Vi Sinh Từ gật đầu

Lam Tiểu Sí không hài lòng “nói chuyện”

Vi Sinh Từ nghe lời “được”

“Cho ngươi một ít Thất thiên hương, ngươi trước tắm rửa đi. Để xem cha ngươi khi nào sẽ mang ngươi đến chỗ Vân Thải Chân”

Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của Ôn Mê “Tiểu Sí”, do dự một lát, hắn nói tiếp “cùng cha đi đón mẫu thân ngươi”

Lam Tiểu Sí xoa xoa đầu Vi Sinh Từ.Vi Sinh Từ nhíu mày, hắn không thích người khác xoa đầu hắn. Lam Tiểu Sí cười hì hì “ta ra ngoài một lát, ngươi có việc thì tìm cha ngươi ah”


Vi Sinh Từ nói “ừ”

Lam Tiểu Sí như hồ điệp bay ra ngoài, Vi Sinh Từ nhìn theo bóng dáng nàng cho đến khi không nhìn thấy nữa mới chậm rãi quay đầu, nhìn Thất thiên hương trong lư hương. Không thích rời đi, cũng không thích nơi này, nhưng nếu ở nơi này có thể thường xuyên nhìn thấy nàng thì cũng tốt

Lam Tiểu Sí và Ôn Mê xuống núi, nhìn thấy ven đường tôi tớ nhiều như mây nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lam Tiểu Sí đã nhìn thấy nữ nhân kia. Không phải xiêm y gấm vóc hoa lệ, chỉ là màu xanh nhạt đơn giản nhưng lại tươi mát như ngày xuân, dùng vô hình làm động lòng người. Lam Tiểu Sí có chút chần chờ, đây chính là người đã mang thai mười tháng sinh ra nàng sao?Khi đó hẳn là nàng cũng ấm áp hạnh phúc

Thanh Tỏa cũng nhìn thấy Lam Tiểu Sí, không phải là bộ dáng trong trí nhớ, người chưa tới, lệ đã tuôn trào

Đương triều thừa tướng Mộ Lưu Tô đứng cạnh Thanh Tỏa, hắn năm nay ba mươi sáu tuổi, không mặc triều phục nhưng phong thái vẫn uy nghi, bộ dáng bác nhã quyền thần

Lam Tiểu Sí chậm rãi đi qua, nhìn Mộ Lưu Tô rồi lại nhìn Thanh Tỏa, một tiếng mẫu thân lại không gọi ra miệng

Mộ Lưu Tô lên tiếng “Tiểu Sí phải không?” Tươi cười thân thiện “ta là Mộ phụ thân của ngươi”

Lam Tiểu Sí chân thành đáp “ngươi có phải rất sợ nương ta hay không?”

Hạ nhân chung quanh không nén được cười

Mộ Lưu Tô đen mặt, đứa nhỏ này thực sự không nể mặt hắn chút nào, chỉ có thể hỏi “sao lại nói vậy?”

“Ngươi hẳn phải rất không thích ta mới đúng, thế nhưng ngươi lại cười giả dối như vậy”

Thanh Tỏa mỉm cười, Mộ Lưu Tô nghiến răng, vật nhỏ này nhất định là do Thanh Tỏa sinh ra. Nếu giả bao đổi.

Đối phó với đứa nhỏ tinh quái thế này không thể ra chiêu theo lẽ thường được, Mộ Lưu Tô liền kéo nàng đến bên cạnh, nhỏ giọng nói “ngươi nghe lời cho ta, coi chừng ta đánh ngươi ah. Không thấy nương ngươi đang khóc sao, mau đi qua dỗ dành đi” Đứa nhỏ hư, cho chút mặt mũi đi chứ

Lam Tiểu Sí vẻ mặt cảm động, ngẩng đầu, lớn tiếng nói “ngươi nói cái gì? Ngươi cho ta mười vạn lượng hoàng kim làm lễ gặp mặt?”

Mộ Lưu Tô sửng sốt, cái gì chứ?

Lam Tiểu Sí ôm cánh tay hắn, mặt đẹp tràn ngập hưng phấn và thân thiết “Mộ phụ thân, ngươi thức sự quá tốt. Ta thích ngươi nhất”

Mộ Lưu Tô lúc này cũng hiểu ra, hỗn trướng, vật nhỏ này muốn chiếm tiện nghi của hắn ah. Hắn vuốt đầu Lam Tiểu Sí, nhất phẩm trọng thần, đương triều Thái phó, lão hồ ly ngàn năm hẳn cũng chỉ thế này. Hắn đang muốn nói “đáng tiếc ah, ta không thích kiểu này”

Lời chưa ra miệng, Lam Tiểu Sí đã nói “ngươi còn hào phóng hơn thân cha của ta, ta nương đúng là không chọn sai người”

Mộ Lưu Tô cắn răng, lời ra miệng lại đổi thành “phải không?” Vật nhỏ, coi như ngươi biết cách nói chuyện, được rồi, mồi nhử này của ngươi, ta ăn. Mười vạn lượng hoàng kim thôi mà

Tứ đại trưởng lão âm thầm nghiến răng. Hỗn trướng, Các chủ chúng ta không cho ngươi ăn, không cho ngươi uống sao? Ngươi lại ở trước mặt mẫu thân ngươi mà hạ hấp hắn. Các chủ ah, nữ nhi bảo bối này của ngươi, xem ra là nuôi uổng công rồi





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện