Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y vẻ mặt khó coi bị Vi Sinh Kỳ đưa vào Thái Cực Thùy Quang
Ôn Mê không chút bất ngờ, mỉm cười hỏi ‘đã trở lại?”
Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi bắt Mộc Hương Y làm gì?”
Ôn Mê đáp “để ngươi nghe lời ta. Cha không thể xuống tay với ngươi nhưng với người chung quanh ngươi thì có thể” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Mộc Hương Y
Mộc Hương Y nhất thời có dự cảm xấu, vội hỏi “ngươi muốn gì?”
Ôn Mê lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc màu đỏ, nói “đây là Rỗng ruột hoàn do Vân Thải Chân điều chế, sau khi uống xong, trong vòng mười hai canh giờ mà dùng giải dược sẽ độc phát thân vong”
Mộc Hương Y giận dữ, lão tử có tội gì chứ?
Lam Tiểu Sí lắc đầu “cũ kỹ’
Ôn Mê bóp miệng Mộc Hương Y, ép hắn uống Rỗng ruột hoàn “biện pháp cũ nhưng luôn có hiệu quả?”
Lam Tiểu Sí tròng mắt xoay chuyển liên tục, dáng vẻ tính toán
Ôn Mê lại nói “đúng rồi, ngươi đừng trông mong Mộc Băng Nghiên có thể cứu hắn, có tổng cộng tám mươi mốt loại dược liệu, mỗi ngày Vân Thải Chân sẽ tùy ý lấy ra hai mươi tám loại chế thành Rỗng ruột hoàn. Mỗi ngày hắn ăn vào sẽ không giống nhau, với khả năng của Mộc Băng Nghiên, nhất định có thể giải được Rỗng ruột hoàn nhưng trong vòng mười hai canh giờ là không đủ ah”
Lam Tiểu Sí nổi giận “vô sỉ”
Ôn Mê cười khổ “bất đắc dĩ mà thôi. Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nên biết, lần này cha không nói đùa”
“Ai nhận ngươi làm cha? Hèn chi Vi Sinh thúc thúc luôn mắng ngươi là tiểu nhân dối trá. Ngươi đúng là vậy”
Vi Sinh Kỳ ở bên cạnh con rút khỏe miệng, ngươi nhất định phải bán đứng ta vào lúc này sao?
Ôn Mê khom người, nói với Vi Sinh Kỳ “lần này bắt được Mộc Hương Y đã làm phiền Vi Sinh gia chủ rồi. Người này làm nhiều việc ác, mạng người trên tay nhiều vô kể, mong Vi Sinh gia chủ tạm thời giữ bí mật, lưu lại một mạng cho hắn” Nếu các thế lực giang hồ khác biết được, chắc chắn sẽ yêu cầu mở phiên tòa xét xử, Mộc Hương Y muốn sống sẽ không dễ
Vi Sinh Kỳ hừ lạnh, quay người rời đi, chỉ cần ngươi hứa gả nữ nhi cho nhi tử của ta, ta sẽ không phá hỏng chuyện của ngươi
Lam Tiểu Sí không phục “tuy ta rơi vào tay Tiên Tâm các nhưng phán tội cũng đã phán rồi, chấp hành cũng đã xong, ta có quyền rời đi”
Ôn Mê nói “đương nhiên, ngươi hiện tại có thể rời đi”
“Mộc Hương Y thì sao?”
“Tội ác của Mộc Hương Y còn chưa xét xử cũng chưa chấp hành”
Lam Tiểu Sí biết rõ hắn muốn chơi xấu “Ôn các chủ, ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với nhau. Ngươi làm như thế rất không có khí độ của danh môn chính phái”
“Ta chỉ quản chế một yêu nhân Vũ tộc giết người như ngóe, làm cho hắn tạm thời không thể đả thương người mà thôi. Nói không chừng còn có thể đi theo Tiên Tâm các làm việc ích nước lợi dân, trừ gian giệt ác ah”
Lam Tiểu Sí tức giận “được, vậy ngươi cứ giết hắn đi, ta đi đây” Đi được vài bước, thấy Ôn Mê không ngăn cản, liền quay đầu nói tiếp “nhưng ta nói cho ngươi biết, hắn là nhi tử của Mộc Băng Nghiên. Ngươi nghe nói tới sự tích của hắn ta rồi chứ? Nhi tử của y chết rồi, y sẽ giết cả thành nha”
Ôn Mê mỉm cười “ngươi cảm thấy uy hiếp này có tác dụng với ta?”
Đương nhiên vô dụng, cho nên Lam Tiểu Sí phải dừng bước
Ôn Mê lại nói “bắt đầu từ ngày mai, mang theo Mộc Hương Y đi theo Đại sư huynh ngươi”
“Để làm gì?”
Ôn Mê khóe miệng nhếch lên “cải tà quy chính”
Lam Tiểu Sí âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn
Ôn Mê lại nói “ để Mộc Hương Y và Liễu Phong Sào ở cùng một phòng, ngươi và Vũ Đài chung một phòng”
Lam Tiểu bạo phát “vì sao? Ta muốn một mình một phòng”
Mộc Hương Y phản đối yếu ớt “ta cũng muốn một mình một phòng”Vì biết bản thân là tù nhân của Tiên Tâm các cho nên than âm rất không tự tin
Ôn Mê bật cười thành tiếng “bởi vì ta là Các chủ, Tiên Tâm các do ta định đoạt”
Lam Tiểu Sí rống lên “ta muốn đi cùng nương” Tướng phủ ít nhất có một phòng riêng cho nàng
Ôn Mê lắc đầu “đã muộn rồi, nàng và Mộ Lưu Tô đã rời đi. Mộ Lưu Tô rất bận rộn, thời gian sắp tới hẳn sẽ không đến đây”
Lam Tiểu Sí trợn mắt, ánh mắt vừa to tròn vừa đáng yêu. Ôn Mê cảm thấy một tháng qua mình cười nhiều hơn cả mười lăm năm trước gộp lại, cũng chân thật hơn rất nhiều
Đồng thời nhận được tin dữ, không thể một mình ở một phòng còn có Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài. Hạ nhân Tiên Tâm các hiệu suất làm việc rất cao, chỉ trong hai canh giờ đã giúp bọn họ dọn dẹp phòng xong. Bốn người đều như chết cha chết mẹ.
Liễu Phong Sao vô cùng hối hận, vì sao lúc trước lại muốn giết Mộc Hương Y, hắn làm ác, đuổi đi làm được rồi. Đây là tội gì chứ
Hạ Vũ Đài cũng tức giận, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng ở chung phòng với ai, mà nếu có thì ít nhất cũng phải một người một giường nha.
Ôn Mê cũng từ chối yêu cầu này, lý do là muốn bọn họ chặt chẽ giám sát Mộc Hương Y và Lam Tiểu Sí, không để hai người này làm chuyện xấu
Màn đêm dần buông, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y vẫn còn nhìn nhau chằm chằm, thầm nghĩ nếu giờ chém chết đối phương thì có phải được ở một mình một phòng hay không?
Mộc Hương Y xòe năm ngón tay, Tà Câu Âm Đằng xuất hiện
Liễu Phong Sào lắc mình né tránh, hỏi “ngươi không muốn giải dược sao?”
Mộc Hương Y cười lạnh “tiểu gia há phải hạng người sợ chết” Miệng nói, tay đánh tới
Liễu Phong Sào nhận được lệnh của sư phụ, không dám đánh nhau với hắn, nhưng né tránh mấy chiêu cũng bắt đầu phát hỏa, danh kiếm Thiên Hạ Quy Nhân lập tức ra khỏi võ
Bên này, Hạ Vũ Đài và Lam Tiểu Sí cùng nhìn chằm chằm chiếc giường
Lam Tiểu Sí thương lượng “hay là chúng ta oản tù xì, thua ngủ trên đất, thế nào?”
Hạ Vũ Đài không chịu. Ngươi âm hiểm như thế, ta không thèm chơi với ngươi. Lập tức chui vào chăn
Lam Tiểu Sí mắng thầm: sao thông minh đột xuất vậy hả? Cũng lập tức chui vào chăn
Hạ Vũ Đài chọt chọt nàng “tắt đèn đi”
Lam Tiểu Sí lấy chân đá nàng “tắt đèn làm gì?”
“Chúng ta đều đi ngủ, đương nhiên phải tắt đèn, nếu không sẽ lãng phí dầu ah”
Lam Tiểu Sí sửng sốt “cái gì? Tiên Tâm các các ngươi cũng quá keo kiệt nha”
Hạ Vũ Đài cười thầm, Lam Tiểu Sí tắt nến. Hai người đắp chung một cái chăn, ấm áp hơn nhưng vẫn không quen, bên tai là hơi thở của người khác, khó mà đi vào giấc ngủ. Đêm dài dằng dặc, nếu ngủ không được, chi bằng trò chuyện cùng nhau
Hạ Vũ Đài luôn tò mò về Vũ tộc, nhịn không được, hỏi “vì sao nam tử Vũ tộc các ngươi đều có cánh?”
Lam Tiểu Sí đáp “không biết, sinh ra đã vậy rồi”
Hạ Vũ Đài không cam lòng “ngươi thân là đại tiểu thư của Vũ tộc, chẳng lẽ chưa từng nghiên cứu lịch sử của Vũ tộc sao?”
“Nghiên cứu lịch sử?Ta đâu có bị bệnh. Nếu lỡ tra ra tổ tông chúng ta làm chuyện gì đó không thể nói ra, chẳng phải say này tộc nhân chúng ta sẽ lúng túng xấu hổ sao?”
Hạ Vũ Đài cười ngất
Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi một mình sống ở Tiên Tâm các sao?Cha mẹ ngươi đâu?”
Hạ Vũ Đài trầm mặc, hồi lâu mới nói “bọn họ đều chết cả rồi”
“Chết thế nào?”
“Bụi gai độc ở Phương Hồ Ủng Thúy ba năm phát triển một lần, cần rất nhiều người phá bỏ, nhưng người đụng vào chúng đều toàn thân sưng phù, còn có nhiều người chết oan. Năm đó, bụi gai độc đặc biệt tươi tốt, Lam Phỉ bắt dân thường làm nô lệ đưa đến Phương Hồ Ủng Thúy, cha và nương ta cùng sư huynh đệ đồng môn giải cứu cho bọn họ, bị Úc La giết chết”
“À” Tán gẫu không được nữa rồi
Trầm mặc một lát, Hạ Vũ Đài đột niên hỏi ‘vì sao ngươi lại giúp ta?”
“Hả?”
“Chuyện của Đàm Khiêm Hoa, vì