Ngày hôm sau, bốn người rất sớm đã rời giường
Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài cùng đi thỉnh an Ôn Mê, Liễu Phong Sào còn hầu hạ hắn rời giường, rửa mặt
Mộc Hương Y trừng mắt oán hận “hắn hầu hạ người quen tay như thế, sao lại không biết trải chăn chứ?”
Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường “hắn chỉ là làm dáng thôi, ngươi cho rằng bên cạnh Ôn Mê không có người hầu hạ sao?” nhìn thoáng qua Mộc Hương Y, ngạc nhiên hỏi “không phải cùng giường cùng gối sao? Sao ngươi lại bị đánh thành đầu heo thế kia?”
Mộc Hương Y tức giận “ngươi cho là hắn giỏi hơn ta? Hừ”
Liễu Phong Sào chột dạ cúi đầu, Ôn Mê nhìn thấy đại đệ tử của mình khóe miệng sưng phù, cằm đầy vết bầm, thở dài nói “hôn nay đừng đến sân luyện công, có nhiệm vụ khác cho ngươi”
Liễu Phong Sào không cần nghĩ cũng biết đó chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nhưng hắn vẫn thuận theo ‘dạ”
Ôn Mê vẫy tay, gọi ba tiểu gia hỏa khác đến bên, nói “ăn sáng xong, các ngươi đi cùng đại sư huynh đi, mọi việc đều phải nghe theo hắn phân phó”
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, nhìn đông lại nhìn tây, hỏi “đại sư huynh? Ai?”
Ôn Mê sờ đầu nàng, ôn hòa nói “Tiểu Sí, nhất là ngươi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Cha sẽ căn cứ vào biểu hiện của ngươi mà quyết định khi nào đưa giải dược cho Mộc Hương Y”
Lam Tiểu Sí trừng hắn: “Ti bỉ!”
Mộc Hương Y tiếp lời “vô sỉ”
Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài đều trừng mắt nhìn hắn
Ôn Mê lại không ngại, chỉ nói “được rồi, ăn cơm trước đi”
Liễu Phong Sào theo thói quen đợi Ôn Mê động đũa trước mới bắt đầu ăn. Lam Tiểu Sí lại không cố kỵ nhiều như vậy, cầm đũa gắp một cái bánh toa đỏ hương dữa đặt vào đĩa Mộc Hương Y
Hạ Vũ Đài không hề cho Mộc Hương Y sắc mặt tốt, lại thấy hai người không đợi Ôn Mê đã ăn trước, tức giận nói “không có tay sao?” Ăn cơm còn phải chờ người khác gắp cho, hừ
Mộc Hương Y lại không tức giận, chỉ xòe hai tay ra trước mặt nàng “đây này” Lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy sao?
Hạ Vũ Đài tức giận
Ôn Mê lên tiếng giải hòa “được rồi, đã lớn lại như tiểu hài tử”
Hạ Vũ Đài cảm thấy ủy khuất. Lam Tiểu Sí lại nhìn chằm chằm Mộc Hương Y “xem ra hôm nay tâm tình ngươi rất tốt nha, không đòi đánh đòi giết”
Mộc Hương Y đáp “đúng, nghĩ đến độc dược mà thân cha ngươi đặc biệt chế cho ta, tâm tình ta liền không tệ”
Lam Tiểu Sí an ủi “đừng như vậy, nếu thấy khó chịu, ngươi nghĩ Ôn các chủ cho ngươi giải dược đi, có phải cảm thấy thoải mái hơn không?”
Ôn Mê phì cười
Bàn cơ có thêm mấy đứa nhỏ liền náo nhiệt hẳn, tuy rằng cãi qua cãi về mấy câu nhưng thức ăn lại biến mất rất nhanh, chẳng mấy chốc mà cả bàn điểm tâm đã không còn
Lam Tiểu Sí bị Liễu Phong Sào đoạt mất cái bánh hương sữa cuối cùng, cả giận “này, đây đâu phải là ăn điểm tâm, là heo ăn thì có”
Ôn Mê dùng đũa gõ đầu nàng, sau đó đưa một tờ giấy màu vàng cho Liễu Phong Sào, nói “nhiệm vụ hôm nay, hoàn thành mới được trở về” Sau đó quay sang nói với Lam Tiểu Sí “hôm nay Vân Thải Chân điều chế Rỗng ruột hoàn có chút vội vàng, khoảng cách Mộc Hương Y bị độc phát là mười hai canh giờ, nhưng từ mười canh giờ đã bắt đầu phát tác, phải nhanh trở về, bằng không cha sẽ nhớ ngươi”
Lam Tiểu Sí rất muốn ân cầm hỏi thăm mẹ hắn nhưng nghĩ lại nội tổ mẫu mình chưa từng gặp mặt, quên thôi
Liễu Phong Sào mở tờ giấy ra xem, bên trong yêu cầu bốn người liên thủ cứu một người, để lại tên tuổi
Lam Tiểu Sí cảm thấy đau đầu “cái gì? Giữa ban ngày, chúng ta đi đâu mà cứu người?”
Liễu Phong Sào nói “ý của sư phu là muốn chúng ta thấy việc bất bình liền ra tay tương trợ, cứu người khi gặp nguy hiểm”
Lam Tiểu Sí không phục “có quỷ mới biết ở đâu có người như thế”
Liễu Phong Sào lại nói “mệnh lệnh của sư phụ, ta chỉ có thể chấp hành. Ngươi có thời gian ở đây oán trách chi bằng mau tranh thủ thời gian, qua canh giờ, độc phát cũng không phải lỗi của ta”
Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Mộc Hương Y “gấp cái gì, bị trúng độc cũng không phải ta” Tuy vậy nhưng vẫn đi ra khỏi phòng
Bên ngoài Thái Cực Thùy Quang là châu thành, có rất nhiều người lui tới. Lam Tiểu Sí tìm đến phát hỏa, tùy ý cầm lấy một que kẹo hồ lô của quán bên đường
Tiểu thương vội nói “cô nương, ngươi còn chưa trả tiền”
Mộc Hương Y ở phía sau đặt tay lên binh khí, ánh mắt hung ác khiến tiểu thương kia không dám hó hé
Liễu Phong Sào tức giận mắng “hai người các ngươi, một người là Vũ tộc đại tiểu thư, một là đệ tử thân truyền của Lam Phỉ, các ngươi còn có thể diện không? Lại đi cướp kẹo hồ lô”
Lam Tiểu Sí nói ‘đừng nóng giận, không phải tiền của ta đều bị Ôn các chủ lấy hết rồi sao. Hơn nữa, ỷ mạnh hiếp yếu là bình thường nha”
Liễu Phong Sào lấy tiền trả cho tiểu thương bán kẹo hồ lô. Tiểu thương kia vừa nhìn thấy ngọc bội Tiên Tâm các nơi thắt lưng hắn, vội nói “thiếu hiệp, không cần”
Liễu Phong Sào không chịu “kinh doanh nhỏ vốn không dễ, nên nhận đi”
Tiểu thương còn muốn từ chối, Mộc Hương Y không kiên nhẫn nói “nhậ lấy”. Tiểu thương kia lập tức run rẩy nhận lấy
Liễu Phong Sào lại nói “không xin mà lấy là trộm, nếu khổ chủ bẩm báo với Tiên Tâm các, ngươi sẽ bị phạt”
Lam Tiểu Sí quay đầu hỏi tiểu thương kia “ngươi sẽ bẩm báo với Tiên Tâm các?”
Tiểu thương run rẩy đáp “không, không…không dám”
Lam Tiểu Sí nhún nhún vai
Liễu Phong Sào giận dữ “Lam Tiểu Sí, các ngươi học võ công là để ỷ mạnh hiếp yếu sao?”
Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y nhìn nhau, dáng vẻ đương nhiên ‘đúng vậy”
Liễu Phong Sào thái dương nổi gân xanh
Hạ Vũ Đài lên tiếng “các ngươi đừng nói nữa, trời sắp tối rồi”
Lam Tiểu Sí nhìn chung quanh, hỏi “sao trên đường một khất cái cũng không có?”
Liễu Phong Sào đáp “Tiên Tâm các có bố trí nơi cứu tế ở đây, khất cái có thể đến đó nhận dược vật và cháo trắng, bình thường cũng có đệ tử tuần tra”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “vậy sư phụ ngươi còn muốn chúng ta đi cứu người?”
Liễu Phong Sào đáp “sư phụ ta là cha ngươi, hơn nữa lời sư phụ nói, không thể trái”
Lam Tiểu Sí khóc thét một tiếng, đi dạo một vòng vẫn không phát hiện ra người cần cứu trợ, linh quang chợt lóe, nói “ta có cách rồi”
Ba người cùng nhìn nàng
Lam Tiểu Sí đắc ý nói “các ngươi nhìn đi, bên kia có người”
Liễu Phong Sào nghi hoặc ‘thì sao?”
Lam Tiểu Sí nói “ta đi qua giết hắn, không phải hắn gặp nguy hiểm sao? Sau đó các ngươi đến cứu hắn, như vậy là cứu một mạng người rồi”
Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài lập tức mắng nàng “vô sỉ”
Chỉ có Mộc Hương Y bất đồng ý kiến, ta cảm thấy đó là kế sách tuyệt hảo vô song ah
Lại đi dạo thêm một vòng, đã đến giữa trưa. Việc chưa làm xong nhưng cơm thì vẫn phải ăn. Liễu Phong Sào liền tìm một tửu lâu, lúc gọi thức ăn còn rất quan tâm đến sở thích của người Vũ tộc, liền gọi một đĩa cá hấp. Chim mà, thích ăn hoa quả cũng thích ăn cá. Quả nhiên Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y liền tranh giành đĩa cá kia, Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài vì cố kỵ hình tượng của Tiên Tâm các nên tướng ăn rất nhã nhặn, dù vậy vẫn bị hành động của hai người chọc cười
Mộc Hương Y không biết vì sao Lam Tiểu Sí lại giành thức ăn với hắn, bình thường nàng không thế nhưng hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vô cùng ăn ý, cho nên lúc này hắn chỉ có thể phối hợp biểu diễn.
Lam Tiểu Sí thừa dịp Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài vừa nhìn vừa ăn, không quá để ý, cái muỗng trên tay bay ra, đánh trúng khách nhân đang dùng đậu phộng ngồi nhậu cách đó hai bàn. Đậu phộng mắc kẹt vào cổ họng của khách nhân kia, khiến hắn khó thở, giãy dụa ngã xuống đất. Nhất thời thực khách trong quán đều hoảng loạn, Liễu Phong Sào lập tức đứng lên, đi qua xem thử
Lam Tiểu Sí thấp giọng nói với Mộc Hương Y ‘đi”
Mộc Hương Y nghe lời đi qua. Liễu Phong Sào đã nâng khách nhân kia dậy, hắn ở phía sau vận sức vừa phải, phóng một chưởng.
Đậu phộng lập tức bay ra, thực khách kia thở hắt một hơi, cổ họng vô cùng