Giải cứu thôn dân ra khỏi sơn động, Ôn Mê liền bảo Vân Thải Chân kiểm tra tình trạng bọn họ
Kim Chỉ Đinh Lan nói “nếu hung phạm đã đền tội, tin rằng Tiên Tâm các sẽ xử lý thích đáng, Kỳ tộc phản hồi Táng Tinh hồ trước”
Ôn Mê khom người đáp “làm phiền Tam vương gia”
Kim Chỉ Đin Lan dẫn người Kỳ tộc rời đi, Kim Chẩm Lưu lại không chịu đi cùng, Vi Sinh Từ và Lam Tiểu Sí còn bất động nha. Kim Chỉ Đinh Lan cũng không để ý đến hắn, mấy thiếu niên này dù xuất thân hay võ học đều là tân tú trên chốn giang hồ, thái tử Kỳ tộc đi cùng bọn họ chỉ có lợi mà không hại. Hơn nữa, Thái tử có trở về hay không cũng không khác gì nhau
Ôn Mê mang theo Liễu Băng Nham, Vân Thải Chân đi vào sơn động kiểm tra thi thể thôn dân và Đồng Nhan Quy Mỗ. Lam Tiểu Sí ở bên cạnh nhìn xem, vì thi thể đã bị che lại nên Ôn Mê cũng không ngăn cản nàng
Lam Tiểu Sí nhìn ra ngoài, đột nhiên hỏi “vì sao ngươi không lưu lại người sống để ta hỏi? Không phải Các các ngươi sẽ đưa tới Đan Nhai Thạch Bích thẩm phán sao? Trực tiếp giết chết không phải là phong cách của ngươi”
Liễu Băng Nham trừng mắt nhìn nàng “cái gì mà các của các ngươi, là chúng ta”
Lam Tiểu Sí không để ý hắn
Ôn Mê chau mày nói “ta vốn có ý bắt giữ”
Liễu Băng Nham lập tức hiểu được ý hắn ‘ý ngươi là Kim Chỉ Đinh Lan giết người diệt khẩu?”
Ôn Mê “nay chết không đối chứng, mà lúc chúng ta tiến vào quả thật chính mắt nhìn thấy Đồng Nhan Quỷ Mỗ đang hành hung, nói gì cũng vô dụng”
Lam Tiểu Sí đi vòng vòng trong sơn động ‘Đồng Nhan Quỷ Mỗ không hề lưu lại dấu vết ở đây, giống như vừa mới tới vậy”
Ôn Mê nói “đúng, hơn nữa tuy hắn am hiểu thải bổ thuật nhưng một lần bắt tới tám trăm thôn dân không khỏi có chút cả gan làm loạn. Thải Chân, có manh mối khác không?”
Vân Thải Chân vẫn đang chăm chú nghiên cứu thi thể của Đồng Nhan Quỷ Mỗ, không ngẩng đầu, đáp “tất cả mọi người đều dùng Hạo thiên căn, nói là vì Đồng Nhan Quỷ Mỗ muốn hút cạn tinh nguyên của bọn họ cũng có thể, nhưng một lần bắt nhiều thôn dân như vậy, ta cũng nghĩ không ra. Chẳng lẽ lão quái vật lại luyện ra tà công mới”
Ôn Mê nói “nếu tạm thời không có manh mối trước, về thôi”
Lam Tiểu Sí đột nhiên hỏi “sao lại không có manh mối”
Ôn Mê, Liễu Băng Nham nhìn nàng, nàng lại nói “Hạo thiên căn tuy không quá hi hữu nhưn cũng là dược liệu quý, một chút cũng thôi đi, đằng này lại cho tám trăm người dùng, không thể không có một chút dấu vết nào”
Ôn Mê và Liễu Băng Nham nhìn thoáng qua
Liễu Băng Nham lập tức phân phó đệ tử “mau đi thăm dò, xem gần đây có ai mua một lượng lớn Hạo thiên căn hay không”
Liễu Thừa Long nhận lệnh, dẫn người đi điều tra
Ôn Mê vốn lo lắng Liễu Phong Sào và Vi Sinh Từ bị thương, vội đưa bọn họ trở về Thái Cực Thùy Quang. Kim Chẩm Lưu sống chết không chịu đi, da mặt dày mang theo nô bộc đi cùng. Ôn Mê không có cách nào, đành phân phó Liễu Phong Sào tiếp đãi hắn.
Sau khi Kim Chẩm Lưu phát hiện Liễu Phong Sào, Mộc Hương Y và Vi Sinh Từ ở cùng phòng liền nhất địn không chịu đi, nằm trên giường của Vi Sinh Từ như cá chết. Vi Sinh Từ ném hắn ra ngoài, hắn lại bò vào. Thanh Hôi hận không thể đâm mù hai mắt mình hoặc cắt đứt quan hệ chủ tớ với hắn
Liễu Phong Sào nói “Chẩm Lưu thái tử, ngươi mang theo nô bộc, ba đại nam nhân không thể cùng ngủ trên một cái giường được ah”
Kim Chẩm Lưu không chút để ý “Thanh Hôi luôn ngủ dưới chân giường ta, cho hắn một cái đệm nhỏ là được rồi. Vi Vi, van cầu ngươi, ta ngủ không đá chăn cũng không có ngáy”
Lam Tiểu Sí nghe được động tĩnh bên này, nói “ta nói này, người Kỳ tộc không phải đầu bị úng nước sao?”
Âm thanh nghe rất rõ, Kim Chẩm Lưu hồ nghi nhìn chung quanh, nhanh chóng nhìn thấy một lỗ hổng trên tường, thò đầu thăm dò, nhìn thấy Lam Tiểu Sí và Hạ Vũ Đài đang chải đầu, nước miếng lập tức chảy ra “yêu thiếp thứ ba mươi sáu, trời ạ, ta đã nhìn thấy gì vậy?”
Rất nhanh hắn đã hiểu hắn nhìn thấy cái gì, chính là nắm đấm của Lam Tiểu Sí
Kim Chẩm Lưu ôm đầu lùi lại, khuôn mặt vẫn mang vẻ say mê
Mộc Hương Y cả giận nói “lưu manh”
Liễu Phong Sào ném ra một bộ chăn đệm, Thanh Hôi quả thật chỉ có thể ngủ trên đất
Nến tắt, Vi Sinh Từ ngồi xuống luyện công, Liễu Phong Sào cũng điều tức nội lực.
Bọn họ lần đầu tiên trong đời điều tra vụ án, có chút hưng phấn
Mộc Hương Y nói “các ngươi nói xem, khi Đồng Nhan Quỷ Mỗ thải bổ, là thải dương bổ dương hay là thải dương bổ âm?”
Kim Chẩm Lưu nói ‘đương nhiên là thải dương bổ âm, ngươi không thấy lúc đó hắn đang cùng một nam nhân”
Liễu Phong Sào cắt ngang lời hắn “Chẩm Lưu thái tử”
Kim Chẩm Lưu cũng biết không nên để mấy nữ hài tử nghe được, liền nói sang chuyện khác “không biết môn học này có thật sự thần kỳ như vậy không, nếu phải, bản thái tử cũng muốn luyện”
Mộc Hương Y nói “ta đối với loại tà công này không quá hứng thú, có điều…” Hắn nhìn thoáng qua lỗ hổng trên tường “chúng ta hẳn nên học cách xây tường”
Kim Chẩm Lưu phản đối “đừng nha, ta mà các ngươi còn không tin được sao?” Lại quay sang nói với Vi Sinh Từ “Vi Vi, ngươi còn chưa ngủ sao? Đến, bản thái tử hầu hạ ngươi thay quần áo”
Ngữ khí nịnh nọt khiến Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y thấy ghê tởm, suýt chút nữa ói cả cơm chiều ra
Đêm dài, không khí dần yên tĩnh. Đám thiếu niên tuy bốn người một phòng nhưng đang tuổi ăn tuổi lớn, lại ở nơi an toàn, cảnh giác buông lỏng, ngủ rất say
Lam Tiểu Sí đang ngủ mơ màng, đột nhiên một đôi tay ôm lấy nàng. Nàng mở to mắt, nhìn thấy Vi Sinh Từ, nhỏ giọng nói “sao ngươi lại đây?”
Vi Sinh Từ chỉ chỉ về phía phòng Ôn Mê, ý bảo nàng đừng nói chuyện. Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Hạ Vũ Đài, lại lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh, không đúng nha, sao chẳng có ai tỉnh? Vi Sinh Từ lại chỉ ra cửa, Lam Tiểu Sí không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn khoác quần áo đứng lên
Khi đi ngang qua Hạ Vũ Đài, thấy nàng ngủ rất say, có chút dị thường, Lam Tiểu Sí nhỏ giọng hỏi “ngươi làm bọn họ hôn mê?”
Vi Sinh Từ cõng nàng trên lưng, lên xuống mấy cái liền ra ngoài, ngay cả Ôn Mê cũng không bị kinh động. Bên ngoài có đệ tử Tiên Tâm các tuần tra luân phiên nhưng hắn muốn né tránh bọn họ cũng rất dễ dàng
Lam Tiểu Sí hai tay ôm cổ hắn, hỏi nhỏ “Tiểu Từ, ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Vi Sinh Từ đáp”thi thể Đồng Nhan Quỷ Mỗ ở tại Yên Vũ Hư Lam”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “ ngươi muốn mang ta đi xem sao?”
Vi Sinh Từ ân một tiếng. Tiểu Sí Bàng muốn xem, hắn liền mang nàng đi. Ôn Mê phản đối thì kệ hắn, ai thèm để ý tới hắn chứ
Lam Tiểu Sí vùi đầu lên vai hắn, nói “Tiểu Từ, ngươi sao lại tốt vậy chứ?”
Vi Sinh Từ im lặng
Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi xem đêm nay ánh trăng đẹp như vậy, đi xem thi thể thì tệ quá, chúng ta ra ngoài chơi được không?”
Vi Sinh Từ không trả lời, chỉ hỏi “đi đâu?”
“Chúng ta đến Tiên Tâm tuyền đi”
Vi Sinh Từ không có lý do phản đối
Tiên Tâm tuyền thác nước ầm vang, bọt nước văng khắp nơi như châu ngọc, dưới ánh trăng giống như kỳ cảnh, Bên dưới chính là dược điền trồng đủ loại dược thảo, nước suối cũng mang theo dược hương thoang thoảng
Lam Tiểu Sí quay người hỏi Vi Sinh Từ “đẹp không?”
Vi Sinh Từ lắc đầu
Lam Tiểu Sí tiến lên giữ chặt hai tay hắn “ ngươi xem, đêm nay ánh trăng rất đẹp, nước suối mang theo dược hương. Ngươi ngửi thấy không? Ngươi không vui sao?” Nàng dùng hai tay vốc nước đưa đến trước mặt hắn, Vi Sinh Từ vẫn lắc đầu, nếu có thể, hắn muốn trở lại thạch lao hơn
Lam Tiểu Sí giúp hắn vuốt mái tóc bị gió làm rối “chẳng lẽ bên ngoài không có chuyện gì khiến ngươi thích?”
Vi Sinh Từ trầm mặc, trừ bỏ có thể nhìn thấy ngươi, nghe được tiếng nói của ngươi, biết được ngươi ở nơi nào, đang làm cái gì bên ngoài, thì không có.
Lam Tiểu Sí hai tay ôm cổ hắn, kiễng chân nói “Vi Sinh gia các ngươi là người không thú vị nhất. Cha ngươi cũng vậy, đến Thái Cực Thùy Quang nhiều ngày như vậy đều luôn ở trong phòng luyện công. Thật không biết lúc trước nương ngươi làm sao mà chịu được hắn”
Vi Sinh Từ nghiêm túc đáp “hắn mỗi ngày ở cùng nương một canh giờ” Khi Mộ Dung Tú còn sống, Vi Sinh Kỳ dù bận thế nào, mỗi ngày luôn dành một canh giờ ở cùng nàng, ngắm trăng xem hoa hoặc chỉ nhìn nàng làm nữ hồng, dù hắn không thấy hứng thú thì vẫn kiên trì, cho đến khi…
Lam Tiểu Sí nhìn vẻ mặt hắn, biết hắn lại nghĩ đến những chuyện không vui, thậm chí có phần đáng sợ, liền nói sang chuyện khác “được rồi, đều là ta không đúng. Ta múa cho ngươi xem nha”
Vi Sinh Từ gật đầu “được”
Lam Tiểu Sí nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá trắng dưới suối, tay cầm Vô Sắc cánh, nhẹ nhàng nhảy múa. Vi Sinh Từ ngồi bên suối, ánh trăng như dát bạc trên mặt đất, thân ảnh Lam Tiểu Sí xoay tròn, tay áo phiêu phiêu, tà áo bay lên, Vô Sắc cánh cũng như tỏa sáng, giống như cánh bướm. Ánh trăng như hòa cùng nàng, tiếng nước suối chảy như tiếng nhạc, thánh khiết không tỳ vết, Tiên Tâm tuyền cũng trầm mặc trong khoảnh khắc này
Kết thúc điệu múa, Lam Tiểu Sí ngoắc ngoắc ngón tay, Vi Sinh Từ không tự chủ mà nhảy lên tảng đá trắng. Nàng hỏi