Vân Thải Chân đã bôi thuốc cho Lam Tiểu Sí nhưng biểu tình của hắn có chút ngưng trọng
Lam Tiểu Sí hỏi “sao vậy?”
Vân Thải Chân luôn kiệm lời, chỉ nói “không, không có việc gì. Ngươi ngủ một giấc đi”
Biểu tình của hắn không thể gạt được Lam Tiểu Sí nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thêm, hắn đã châm cho nàng một cái, nàng liền ngủ say
Đúng lúc này Ôn Mê mang theo Vi Sinh Từ tới, Vân Thải Chân ấp úng gọi “hảo bằng hữu”
Ôn Mê rùng mình một cái, Vân Thải Chân gọi hắn như thế, không phải chuyện gì tốt, vội hỏi ‘chuyện gì?”
Vi Sinh Kỳ cả giận nói “các ngươi có chuyện gì có thể nói sau được không? Không thấy còn có bệnh nhân sao?” Vừa nói vừa chỉ vào Vi Sinh Từ
Vân Thải Chân không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Ôn Mê “ta…ta có lời muốn nói với ngươi”
Ôn Mê sắc mặt nghiêm túc “độc này rất kỳ quái?Ngươi không dịnh nói với ta là ngươi không giải được chứ?”
Vân Thải Chân căn bản không để ý tới hắn, chỉ là nói với Ôn Mê: “Ta… Ta có điểm lời nói nghĩ nói với ngươi.”
Vân Thải Chân lắc đầu “độc không có gì, nhưng mà…’Cắn răng một cái, nói thẳng “Lam Tiểu Sí thể chất vô cùng đặc thù, phản ứng với dược vật cũng rất kỳ quái, giải dược của ta không có ảnh hưởng với nàng”
Ôn Mê chất vấn “ảnh hưởng thế nào?”
Vân Thải Chân có chút xấu hổ, nói “độc tố trên da nàng có thể khống chế được nhưng mà…màu sắc đọng trên da nhất thời sợ không thể tiêu trừ”
Ôn Mê rốt cục cũng hiểu ý hắn, nhìn vết xanh tím trên người Lam Tiểu Sí, cả người run lên “Thải Chân, nhất thời là bao lâu”
Vân Thải Chân cúi đầu “tạm thời không thể xác định, có thể rất nhanh, có thể…nhưng ta sẽ dốc hết sức”
Ôn Mê cúi người nhìn Lam Tiểu Sí, lúc ở trúc lâu, khi thuốc bột được quăng ra nàng đã đúng lúc che kín miệng mũi, cho nên hiện tại bị thương nghiêm trong là từ mũi đến trán. Hắn duỗi tay khẽ chạm lên mặt nàng, có chút áy náy: chẳng lẽ hắn không nên tìm nàng trở về?
Vi Sinh Kỳ cũng sửng sốt, đây là ý gì? Lam Tiểu Sí về sau cứ vậy? Đây là hủy dung ah. Hắn quay người nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ. Vi Sinh Từ vốn không để ý những lời Vân Thải Chân nói, hắn đứng cách Lam Tiểu Sí khá xa, chỉ sợ độc trên người lây cho nàng, nhưng trong mắt Vi Sinh Kỳ đây chính là ghét bỏ
Vi Sinh Kỳ vỗ vỗ vai nhi tử, nói “Thải Chân, trước nhìn nhi tử của ta một chút”
Tiết Khả Tâm nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, xấu nữ này là ai? Sau đó tiến lên, nói ‘Vân đại phu, bệnh của Tiểu Từ lúc trước là do ta trị, ta đến giúp ngươi”
Vân Thải Chân nhìn nàng, nói “ngươi tới đi”
Ôn Mê nắm tay Lam Tiểu Sí, tiểu cô nương, có ai không coi trọng dung mạo. Vân Thải Chân không thể kết luận khi nào mới trị khỏi cho nàng, vậy sau khi nàng tỉnh lại, nên nói với nàng thế nào đây?
Vân Thải Chân lo lắng cho Ôn Mê, lại gọi ‘hảo bằng hữu”
Ôn Mê vẫy vẫy tay, nói “ngươi trước xem cho Tiểu Từ đi, ta ở cùng nàng một lát”
Vân Thải Chân gật đầu, vẻ mặt chột dạ không che giấu được. Hắn luôn kính phục Ôn Mê, nay vào lúc cần lại không giúp được gì, trong lòng thấy bất an
Ôn Mê vỗ vỗ vai hắn “xin lỗi, ta không có tâm tư an ủi ngươi”
Khi Lam Tiểu Sí tỉnh lại, trời đã tối, cảm thấy chăn ấm áp, tay cũng ấm. Nàng tập trung nhìn, liền thấy Ôn Mê ngồi bên giường, nàng, vẻ mặt bất an, liền hỏi “sao ngươi ở đây? Bình thường không thấy ngươi rảnh như vậy ah’
“Ta…Tiểu Sí, ta có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng ngươi đừng kích động”
“Nhìn biểu tình của ngươi liền biết không phải tin tốt, nói đi”
Ôn Mê do dự hồi lâu mới nói ‘hay là ngươi ăn chút gì trước đi? Có đói bụng không? Muốn ăn gì?”
“Ngươi sợ ta nghe tin xong sẽ ăn không vô?”
Ôn Mê do dự
Lam Tiểu Sí phỏng đoán “không phải Tiểu Từ xảy ra chuyện gì chứ?” Vẻ mặt cũng khẩn trương hơn
“Không, không có”
“Được rồi, nếu Đồng Nhan Quỷ Mỗ gặp chuyện không may, ngươi sẽ không như vậy. Không cần nói, vậy nhất định là ta đã xảy ra chuyện”
Ôn Mê càng không biết phải mở miệng thế nào
Lam Tiểu Sí đưa tay sờ mặt mình, rồi đến chân “ta không cảm thấy trên người khác thường, có thể thấy là hợp với giải dược của Vân Thải Chân” Lại nhìn vết xanh tím trên người “ngươi sẽ không nói với ta, vết xanh tím này không thể loại trừ chứ?”
Ôn Mê giật mình, đứa nhỏ này thật thông minh
“Ta đoán đúng rồi. Vĩnh viễn không thể loại trừ?”
Ôn Mê khẩn trương chú ý biểu tình của nàng “không, Vân Thải Chan còn đang nghĩ cách, chỉ là hiện tại…”
“Con mẹ nó, dung nhan của ta”
Ôn Mê sợ nàng nghĩ quẩn, vội khuyên “chỉ là tạm thời, ngươi tin tưởng cha, cha nhất định sẽ nghĩ ra cách”
“Được rồi, mang cho ta chút điểm tâm ngọt đi, ta đói bụng”
Ôn Mê sửng sốt “cái gì?”
“Quên đi, ta tự đi” Lam Tiểu Sí vừa nói vừa xuống giường
Ôn Mê vội ngăn nàng lại “ngươi thực sự muốn ăn?” Không phải nên tìm cái gương soi mặt trước sao?
Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường “ta đói bụng, đương nhiên muốn ăn trước”
Ôn Mê thấy khó có thể tin, sẽ không thừa dịp hắn rời đi mà đi soi gương chứ? Hắn do dự không đi, Lam Tiểu Sí đã đứng lên, mang giày đi ra ngoài, Ôn Mê vội vàng đuổi theo
Bên ngoài có rất nhiều đệ tử Tiên Tâm các, thấy mặt nàng như vậy, nhịn không được nhìn nhiều hơn. Ôn Mê thấy ánh mắt mọi người như thế, trong lòng đau đớn. Lam Tiểu Sí lại thản nhiên đi vào phòng bếp, lấy mấy miếng táo cao cho vào miệng
Ôn Mê bồi bên cạnh nàng, do dự gọi ‘Tiểu Sí” Ngươi thực sự không việc gì chứ, đừng dọa cha
“Ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta có được không?Ta cảm thấy rất muốn ói”
Ôn Mê đành im lặng chờ nàng ăn xong
Không lâu sau Mộc Hương Y chạy tới, Ôn Mê nói “ngươi một tấc cũng không được rời nàng”
Mộc Hương Y không trả lời hắn, quay đầu nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, nhăn mày hỏi “mặt ngươi sao vậy?”
Lam Tiểu Sí thản nhiên đáp “hình như hiện tại chỉ có thể như vậy”
Mộc Hương Y đằng đằng sát khí “rốt cuộc là ai làm?”
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu nghĩ nghĩ “trong mấy người chúng ta, chỉ có Kim Chẩm Lưu và Thanh Hôi không bị trúng độc”
Mộc Hương Y nghiến răng “ta lột da hắn” Nói xong xoay người muốn đi
Lam Tiểu Sí ngăn cả “ngươi quay lại đây”
Ôn Mê thấy hai hài tử di dời mục tiêu từ mặt của Lam Tiểu Sí sang báo thù, vội nói ‘Mộc Hương Y, không có chứng cớ, không thể hành động chỉ bằng phỏng đoán”
Mộc Hương Y đáp”ta tìm hắn nghe giải thích, vì sao chỉ có hắn không trúng độc”
Ôn Mê nói “ta đã thông báo với Kỳ tộc sẽ giữ Chẩm Lưu thái tử lại”
Lam Tiểu Sí hỏi “ý Kỳ tộc thế nào?” Ngữ khí tựa hồ như nàng chưa từng trúng độc, mặt cũng không bị di chứng
Ôn Mê thở dài, nếu nàng nhìn thấy mặt mình, còn có thể lạnh nhạt được như thế không? Hắn cố kềm nén sự đau lòng, nói “không đồng ý cũng phải đồng ý” Lần đầu tiên hắn cảm thấy phẫn nộ như thế, ai làm nữ nhi của hắn thành ra như vậy đều không có kết cục tốt
Lam Tiểu Sí hỏi Ôn Mê “ngươi sẽ không thẩm phán hắn vào lúc này chứ?”
“Ta cảm thấy có người muốn ngăn cản chúng ta kiểm chứng chuyện thôn dân mất tích”
“Bởi vì chúng ta đã tra ra manh mối. Nếu Quỷ Mỗ là giả, chứng tỏ chuyện này có người cố ý vu oan cho cha ta. Người này đánh lén chúng ta, mọi âm mưu đều nhằm vào Tiểu Từ, hắn vô cùng hiểu thực lực của Vi Sinh thế gia, lại có thể mai phục ở Tiên Lai cư trước, chứng tỏ hắn không phải là Kim Chẩm Lưu thì cũng rất hiểu biết hắn ta, biết chắc Kim Chẩm Lưu nhất định sẽ mang chúng ta đến Tiên Lai cư ăn cơm”
“Ý ngươi là người Kỳ tộc?”
“Cho nên hiện tại Kim Chẩm Lưu có hiềm nghi lớn nhất, nhưng vì quá rõ ràng ngược lại lại có ẩn tình, ngươi cũng nên điều tra những người khác của Kỳ tộc”
“Lần trước đánh nhau với Đồng Nhan Quỷ Mỗ giả, Kim Chỉ Đinh Lan đã hạ sát thủ, hắn có hiềm nghi rất lớn”
“Vậy điều tra hắn, cũng điều tra quan hệ trong Kỳ tộc, Kỳ vương thế nào, vương phi của hắn ra sao, ngoại trừ Kim Chẩm Lưu, những hoàng tử khác của Kỳ tộc là người thế nào”
“Được, vi phụ sẽ phái người âm thầm tra xét”
Lam Tiểu Sí ngáp một cái, nói “ngươi cho người nhìn Quỷ Mỗ một chút, người tà phái lại ở trong Tiên Tâm các, nhất định sẽ thấy bất an, nếu nàng xông ra ngoài, giao đấu với các đệ tử Tiên Tâm các thì không tiện thu thập”
Ôn Mê vô cùng ngạc nhiên vì sự cẩn thận của nàng “không ngờ ngươi còn có tâm tư quan tâm người khác”
“Được rồi, nhìn biểu tình này của ngươi cứ tưởng ngươi đang giễu cợt người khác nha. Đi thôi, ta muốn soi gương”
Mộc Hương Y vẫn luôn âm trầm không lên tiếng, cho đến lúc này mới mở miệng “hắn có lẽ sẽ có cách”
Ôn Mê rất nhanh đã hiểu hắn mà hắn ta nói là ai “Mộc Băng Nghiên?”
Mộc Hương Y gật đầu “hắn hiểu thể chất của Tiểu Sí nhất”
Ôn Mê trầm mặc, muốn mời Băng Nghiên ra ngoài là không thể, có điều để Lam Tiểu Sí trở về, liệu Lam Phỉ có tổn thương nàng hay không?
Lam Tiểu Sí đưa mặt đến trước mặt Ôn Mê “ngươi chịu để ta trở về sao?”
Ôn Mê do dự “ta…Tiểu Sí, Lam Phỉ đối với ngươi dụng tâm kín đáo, lúc này ngươi trở về Vũ tộc rất nguy hiểm”
“Ta ở bên cạnh hắn mười lăm năm, nếu lời các ngươi nói là thật, ta đây từ lúc đầy tháng đã ở cạnh hắn chẳng phải đã không còn mạng?”
Ôn Mê cắn răng “ta có thể nghĩ cách để Mộc Băng Nghiên đến đây”
“Quên đi, ta tạm thời không định rời đi. Ta cũng muốn nhìn xem ai muốn đối phó chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì” thở dài một hơi, nói tiếp “lòng hiếu kỳ thực sự rất hại người nha”
Trở lại phòng, nàng soi gương, hồi lâu mới nói “Tiên Tâm các có thợ chế tác trang sức không?Tay nghề tốt đó”
Ôn Mê vẫn luôn chú ý biểu tình của nàng, không biết vì sao nàng đột nhiên nói vậy, vẫn đáp “thần thủ Xảo Linh Thông hiện đang ở Tiên Tâm các”
“Vậy tốt quá”
Lam Tiểu Sí lập tức lấy giấy bút, viết viết vẽ vẽ. Ôn Mê đi qua nhìn, thấy nàng đang vẽ một mặt nạ
Lam Tiểu Sí vừa nghĩ vừa vẽ, thỉnh thoảng còn soi mình trong gương. Thấy nàng tập trung tinh thần, Mộc Hương Y và Ôn Mê không quấy rầy nàng. Hồi lâu Lam Tiểu Sí mới ngừng tay, nói “giúp ta đưa cái này cho Xảo Linh Thông, nếu hắn có thể hỗ trợ, ta rất cảm kích”
Ôn Mê cầm lấy, nhìn thấy trên giấy vẽ mặt nạ kỳ quái nhưng cực kỳ tinh xảo, đặc biệt “ngươi tính…”
Lam Tiểu Sí nói rất đương nhiên “mang mặt nạ, nếu không ngươi muốn ta mỗi ngày mang cái mặt này ra đường để đệ tử của ngươi nhìn chằm chằm ta?”
Ôn Mê gật đầu “ta để hắn thử xem”
“Hắn cũng có thể tự mình nghiên cứu xem có thể làm hoàn mỹ hơn không”
Nàng nói thản nhiên như đang thiết kế một bộ xiêm y, Ôn Mê trong lòng có chút chua xót lại cảm động
Vi Sinh Kỳ vẫn canh giữ bên người Vi Sinh Từ. Vân Thải Chân bôi thuốc cho Vi Sinh Từ xong, nhíu mày nhìn Tiết Khả Tâm, nha đầu này nói bệnh của Vi Sinh Từ luôn do nàng trị, nhưng nàng đâu có biết y thuật?
Tiết Khả Tâm không hề để ý tới hắn, ánh mắt của nàng cứ đảo qua đảo lại hai cha con Vi Sinh Kỳ. Vi Sinh Từ còn trẻ lại anh tuấn, Vi Sinh Kỳ lớn tuổi, thoạt nhìn uy nghiêm lạnh lùng nhưng rất có mị lực khiến lòng nàng rối rắm, không biết chọn cha hay con. Rồi nàng lại thấy Ôn Mê không tệ, quyền cao chức trọng, tướng mạo, tính tình cũng không thể soi mói. Ngay cả Mộc Hương Y cũng là một lựa chọn không tồi. Nam tử của Tiên Tâm các quả thật không ai là tầm thường, càng làm nàng khó nghĩ
Vi Sinh Kỳ hỏi “Tiểu Từ, ngươi thấy mặt của Tiểu Sí rồi chứ?”
Vi Sinh Từ nhíu mày, đương nhiên thấy, hắn đâu có bị mù
Vi Sinh Kỳ lại hỏi “nếu mặt nàng vĩnh viễn như vậy, ngươi còn thích nàng không?”
Tiết Khả Tâm lập tức nắm bắt được trọng tâm, thì ra Vi Sinh thiếu gia thích xấu nữ kia
Vi Sinh Từ không lên tiếng
Vi Sinh Kỳ khuyên nhủ “Tiểu