Thái Cực Thùy Quang, Mộc Hương Y đang ở trong sân luyện công.
Liễu Phong Sào ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, nói “so sánh võ công của ngươi và tiểu sư muội ngươi, cao thấp thế nào?”
Mộc Hương Y hừ lạnh, không để ý tới hắn
Hạ Vũ Đài mang hai chén trà ngọt đi tới “lại đây uống nước đi”
Liễu Phong Sào đi qua, Hạ Vũ Đài đưa cho hắn một chén, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đi về phía Mộc Hương Y. Mộc Hương Y thu hồi kiếm, thấy nàng má đào đỏ ửng, trong lòng khẽ động, như gió thổi qua hoa chuông, khẽ run lên
Hạ Vũ Đài nói “ngươi…” Cảm giác đầu lưỡi hơi cứng, mặt càng đỏ hơn “ngươi cũng uống một chút đi”
Mộc Hương Y nhận lấy, chóp mũi ngửi được mùi hương thiếu nữ, khác hẳn Thất thiên hương trên người Lam Tiểu Sí. Mùi hương kia hắn ngửi mười mấy năm lại không hấp dẫn bằng mùi hương lúc này. Hắn nhận lấy chén trà từ tay Hạ Vũ Đài, mười ngón tay chạm nhau, hai người đều cảm thấy nóng bỏng, đầu ngón tay lập tức co rụt lại, thiếu chút nữa làm rơi cái chén. Mộc Hương Y mau tay tiếp lấy, vùi đầu mà uống. Hạ Vũ Đài thấy hắn như thế, trong lòng không tự nhiên lại có chút mềm mại không diễn tả được bằng lời
Mộc Hương Y nói “Tiểu Sí bọn họ ra ngoài lâu như vậy còn chưa về, sẽ không gặp phải phiền toái gì chứ?”
Hạ Vũ Đài thấy hắn nhắc tới Lam Tiểu Sí, trong lòng hừ một tiếng, vẻ mặt có chút buồn bực
Liễu Phong Sào nói “có Tiểu Từ, không việc gì đâu”
Mộc Hương Y cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng không quá lo lắng “nàng tinh quái như thế, hi vọng không làm ra chuyện thiêu thân gì”
Hạ Vũ Đài thấy hắn há miệng ngậm miệng đều là Lam Tiểu Sí, đặt chén xuống, xoay người bỏ đi
Liễu Phong Sào nhìn thoáng qua bóng dáng nàng, nói “ngươi thực ra rất quan tâm tiểu sư muội”
Mộc Hương Y “ta chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì”
Liễu Phong Sào ngạc nhiên, sau đó bật cười “ngươi cảm thấy Vũ Đài tốt hay tiểu sư muội tốt”
“Ngươi từng có tiểu sư muội?”
“Trước khi sư phụ nhận lại tiểu sư muội, Vũ Đài là đệ tử nhỏ nhất của hắn, cũng là tiểu sư muội của chúng ta”
Mộc Hương Y vẻ mặt thống khổ “ không, ngươi vốn chưa từng có. Tiểu sư muội chân chính nhất định là nha đầu bị sư phụ làm hư, sủng đến cuối cùng chính sư phụ cũng không chịu nổi, lại ngại mặt mũi liền quăng cho đại đệ tử. Sau đó ngươi phải chiếu cố nàng, chịu đựng nàng, ăn không ngon thì người phải dỗ, bất cứ lúc nào cũng phải trông chừng nàng, nếu không nàng sẽ gây rắc rối. Đã vậy nàng còn suốt ngày khinh bỉ ngươi, nô dịch ngươi, đánh chửi ngươi” Nói tới đây liền nghĩ tới lúc trước Lam Tiểu Sí lấy trộm đủ thứ thuốc ở chỗ Liễu Băng Nghiên, trộn lẫn lại rồi bắt hắn thử dược tính.
Liễu Phong Sào nghe tới đó, nhịn không được bật cười thành tiếng
Mộc Hương Y lại nói “cho nên các đại sư huynh đều bị ngược đãi mà thành nô tính, một đời làm nô. Ta đây, hiện tại rất mong có đứa ngốc nào cưới nàng, ta liền công đức viên mãn, coi như được phóng thích” Nghĩ nghĩ, còn bổ sung “nhất định phải tìm một kẻ coi được, tướng mạo tốt, gia thể tốt, còn không được ghét bỏ nàng, khi dễ nàng”
Liễu Phong Sào nhận xét “các ngươi tình cảm rất thân thiết”
“Dù sao ta bị độc hại mười mấy năm mà không rên một tiếng, chắc chắn không chịu được ai khiến nàng ủy khuất” Nếu có nhất định sẽ dùng mạng mà đáp trả
Liễu Phong Sào lại hói “vậy ngươi cảm thấy Vũ Đài thế nào?”
“Không biết, có điều sờ lên, xúc cảm rất tốt” Mềm mềm ấm áp, khiến người ta có cảm giác muốn chiếu cố, bảo hộ. Nàng lại không tùy hứng, vì không có cha mẹ cho nên luôn rất hiểu chuyện
Liễu Phong Sào mắng “vô sỉ”
Mộc Hương Y hỏi “nói, ngươi có nguyện ý làm kẻ ngốc kia không?”
“Hả?” Liễu Phong Sào ngạc nhiên nhưng lập tức đã hiểu được, hắn là đứa ngốc tiếp nhận Lam Tiểu Sí, mặt liền đỏ lên “ta…”
“Ngươi thân là một nam nhân, không quyết đoán một chút được sao?”
“Bản thân ta không vấn đề gì, kể cả người nhà ta, chỉ là tiểu sư muội…”
“Chỉ không thành vấn đề thì sao đủ? Ta nói này, không phải có bệnh chứ, sao lớn như vậy lại không hiểu biết?”
Liễu Phong Sào ném cái chén vào hắn “ngươi mới có bệnh”
Mộc Hương Y lại nói “Các chủ đời kế tiếp, hẳn là ngươi phải không?”
Liễu Phong Sào sửng sốt “sư phụ đang lúc tráng niên, sao lại nói tới việc này? Hơn nữa đại sự như vậy, đe762u có Các chủ làm chủ, Tứ đại trưởng lão cân nhắc, ta không dám mơ ước”
“Nếu ngươi cưới nàng, tốt nhất nên là Các chủ, bằng không ta sợ ngươi gánh không được”
Đúng lúc này có đệ tử chạy vào thư phòng Ôn Mê, bẩm báo “Các chủ, không biết sao Tiên Lai cư lại nổi gió lớn, đê hồ bị vỡ, nước cuốn trôi vô số ruộng tốt”
Mộc Hương Y mặt biến sắc, nói “Định Phong Linh?” Vừa dứt lời, người đã không thấy
Liễu Phong Sào ngẩn người, cười khổ một tiếng, những lời hắn nói vừa rồi đúng là từ đáy lòng ah
Ôn Mê cũng giật mình kinh hãi, cùng Liễu Phong Sào rời khỏi Thái Cực Thùy Quang
Khi mọi người đến nơi đều không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, Tiên Lai cư gần như hoang tàn, trên mặt đất khắp nơi là dấu vết nước chảy qua, không chỗ nào còn đầy đủ. Mộc Hương Y chỉ nhìn thoáng qua đã dám chắc là Định Phong Linh, năm ấy Lam Tiểu Sí từng lấy ra chơi một lần, đem toàn bộ bụi gai ở Phương Hồ Ủng Thúy đều thổi bay hết. Lam Phỉ cho người lục tìm, đến năm sau, bụi gai lại phủ khắp Phương Hồ Ủng Thúy, hắn đã bị Lam Phỉ phạt quỳ trên bụi gai suốt bảy ngày bảy đêm, mãi cho đển khi hai chân sưng phù đầy mủ, với tội danh quản giáo không nghiêm. Từ đó Lam Tiểu Sí không dùng loạn Định Phong linh nữa. Lần này thay đổi địa phương, đúng là điên rồi
Ôn Mê nhìn thấy thi thể đệ tử Quảng Vân sơn ngổn ngang trên đất, trầm mặt, nói “cứu người”
Đệ tử Tiên Tâm các lập tức mang thi thể bị vùi trong bùn đất ra ngoài, Ôn Mê cố kềm nén sự lo lắng, tìm kiếm tung tích của đám người Lam Tiểu Sí khắp nơi
Không lâu sau có đệ tử đến bẩm báo “ Các chủ, chúng ta tìm được trường tiên của Đồng Nhan Quỷ Mỗ”
Ôn Mê nhận lấy, lòng nóng như lửa đốt, cũng không để ý cái khác, nói “ngươi chờ ở đây, dù là ai, đều phải cứu trị trước, bao gồm cả Đồng Nhan Quỷ Mỗ”
Đệ tử kia cung kính nhận lệnh
Mộc Hương Y và Liễu Phong Sào chia làm hai đường tìm kiếm, Ôn Mê cũng theo dòng nước lũ mà xuống núi tìm người.
Lam Tiểu Sí cảm thấy trên người hơi ngứa, gãi một lát liền thấy không đúng, lúc trúc ốc bị đốt, độc phấn cũng được tung ra nhưng khi đó không dị trạng, chẳng lẽ do dính nước mới bắt đầu phát tác? Nàng cúi đầu, nhìn thấy chỗ vừa gãi nổi lên xanh tím, sau đó sưng phù. Xem ra nếu cứ tiếp tục, e là toàn thân sẽ bị thối rửa. Là ai mà ngoan độc như vậy.
Nàng nhìn chung quanh, muốn tìm xem có cái lá nào lớn đủ để che thân hay không, đột nhiên nghe có người gọi “Lam Tiểu Sí”
Là thanh âm của Mộc Hương Y
Lam Tiểu Sí vui vẻ “bên này, quăng một kiện quần áo qua đây, xiêm y của ta bị nước cuốn trôi rồi”
Mộc Hương Y nghe không rõ
Lam Tiểu Sí thúc giục “ngươi tới đây đi”
Mộc Hương Y lại nói “đợi chút” Rồi xoay người bỏ đi
Lam Tiểu Sí cho rằng hắn đi lấy xiêm y cho nàng, liền an tâm ngồi xuống chờ đợi
Liễu Phong Sào đang tìm kiếm, thấy Mộc Hương Y đi tới liền hỏi ‘có manh mối không?”
Mộc Hương Y nói “bên này ta đã xem qua, ngươi đi hướng tây đi” Vừa nói vừa chỉ về bên kia
Liễu Phong Sào lập tức phi thân mà đi, không bao lâu liền thấy trong lùm cây phía trước có một mái tóc đen dài. Hắn vội gia tăng cước bộ, vừa liếc mắt một cái liền mặt đỏ tai hồng, xoay người sang chỗ khác
Lam Tiểu Sí cũng hoảng sợ “sao lại là ngươi? Mộc Hương Y đâu?”
Liễu Phong Sào cảm thấy hô hấp dồn dập, đưa lưng về phía nàng, cởi áo khoác quăng cho nàng “sao lại thành như vậy? Mau mặc quần áo vào đi”
Lam Tiểu Sí cầm lấy ngoại bào của hắn quấn quanh người, hỏi ‘có thấy đám Tiểu Từ không?”
Liễu Phong Sào nói “vẫn đang tìm. Ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?”
“Trong nước có độc, phải nhanh tìm được bọn họ”
Nàng toàn thân ướt sũng, áo choàng dính sát vào người, Liễu Phong Sào không dám nhìn thẳng “ngươi trước xuống núi thay quần áo, nếu người ta nhìn thấy, không biết sẽ đàm tiếu thế nào”
Lam Tiểu Sí gắt “bớt nói nhảm, mau tìm người đi. Độc này phát tác trên người ta nhanh như vậy, bọn họ sẽ càng nghiêm trọng hơn”
Liễu Phong Sào nghe vậy cũng không dám trì hoãn nữa “vậy ngươi về Yên Vũ Hư Lam trước đi, chúng ta đi tìm”
Lam Tiểu Sí nhớ lại phương hướng bọn họ bị thất lạc, nói “đi theo ta”
Mộc Hương Y từ xa nhìn theo thân ảnh hai người, âm thầm cổ vũ: Liễu Phong Sào, cố lên
Đi được một đoạt, đột nhiên Liễu Phong Sào hô lên “phía trước, là Đồng Nhan Quỷ Mỗ” Chân cũng tiến nhanh về phía trước, lại cởi một cái áo khoác lên cho Quỷ Mỗ
Quỷ Mỗ thấy Lam Tiểu Sí không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm “may mà ngươi không có việc tgi2”
Lam Tiểu Sí nhìn nàng một hồi, nói “Quỷ di cũng trúng độc?”
Tình trạng của Đồng Nhan Quỷ Mỗ nghiêm trọng hơn Lam Tiểu Sí nhiều, làn da đã bắt đầu nứt nẻ, chảy ra máu màu tím đen. Nàng nói “độc này quái dị, dính vào da, gặp nước càng phát tác nghiêm trọng hơn lại không thể dùng nội lực bức ra”
Lam Tiểu Sí vội nói “Liễu Phong Sào, mau đưa nàng về Yên Vũ Hư Lam”
Liễu Phong Sào phát tín hiệu, rất nhanh liền có đi đến, hắn phân phó vài câu, thấy Lam Tiểu Sí đi về phía trước liền nhan chóng đuổi theo. Lam Tiểu Sí tìm kiếm thật lâu nhưng không tìm được Vi Sinh Từ, ngay cả Thanh Hôi và Kim Chẩm Lưu cũng không thấy bóng dáng
Thấy thời gian kéo dài khá lâu, trên mặt Lam Tiểu Sí bắt đầu xuất hiện những vết xanh tím, Liễu Phong Sào lo lắng nói “Tiểu Sí, độc trên người ngươi…ngươi mau trở về đi”
Lam Tiểu Sí không chịu “phải tìm được Tiểu Từ”
Liễu Phong Sào nắm tay nàng lôi kéo “nơi này có rất nhiều đệ tử Tiên Tâm các, bọn họ sẽ dốc hết sức tìm kiếm. Ngươi trước trở về để Vân đại phu xem qua rồi lại quay lại tìm, hơn nữa Tiểu Từ võ công cao cường, ngươi và Quỷ Mỗ đều không việc gì, hắn nhất định cũng thế”
Lam Tiểu Sí còn muốn nói thêm, Mộc Hương Y đã tiến lên, không nói hai lời, ôm nàng rời đi
Lam Tiểu Sí gắt gỏng “Mộc Hương Y”
Mộc Hương Y thản nhiên nói “nếu ngươi có ý kiến thì một chưởng đánh chết ta rồi hãy đi tìm hắn” Liễu Phong Sào đáng chết, chuyện nhỏ vậy cũng làm không xong
“Mộc Hương Y, hắn cái gì cũng không hiểu, nếu một mình ở chỗ này sẽ hết sức nguy hiểm. Nếu ta bỏ rơi hắn, ta sẽ rất khổ sở”
Mộc Hương Y sửng sốt
Lam Tiểu Sí lại nói “nếu ngươi lạc mất ta, ngươi có thể trở về trị thương trước rồi lại tiếp tục tìm sao?”
Mộc Hương Y thả nàng xuống “đi thôi, tìm chung quanh xem, có lẽ người đã được cứu rồi không chừng”
Mọi người tìm kiếm chung quanh thật lâu, vẫn không tìm được Vi Sinh Từ mà lại phát hiện ra Kim Chẩm Lưu và Thanh Hôi ở ven đường. Cả hai đều hôn mê chưa tỉnh. Liễu Phong Sào xem xét, nói “không trúng độc”
Lam Tiểu Sí phán đoán “có lẽ loại độc này không có tác dụng với người Kỳ tộc?”
Liễu Phong Sào ra sức đánh thức Kim Chẩm Lưu nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, đành khiêng người lên, nói ‘Mộc Hương Y, ngươi mang Thanh Hôi”
Đồng