Kim Chỉ Đinh Lan chảy máu ngày càng nhiều, khi đinh thứ ba nhập thể, có người hô to “dừng tay”
Mọi người đưa mắt nhìn sang, thấy là Kim Bái Trạch đang vội vàng chạy tới
Ôn Mê chào hỏi “Kỳ vương”
Kim Bái Trạch đi đến cạnh Kim Chỉ Đinh Lan “Ôn Mê, Kim Chỉ Đinh Lan là hoàng tộc Kỳ tộc, hắn có sai cũng phải do Kỳ tộc ta xử trí. Đan Nhai Thanh Bích là chỗ nhào? Dựa vào cái gì mà định tội hắn còn dùng cực hình?”
Ôn Mê nhíu mày đáp “Kỳ vương, Tam vương gia đã tự mình nhận tội. Sai lầm của hắn không phải nhỏ mà liên quan tới mấy trăm mạng người, quy củ của Đan Nhai Thanh Bích là do các môn phái trên giang hồ cùng lập ra, Kỳ vương không thể lỗ mãng”
Kim Bái Trạch ngăn trước người Kim Chỉ Đinh Lan, không khoan nhượng “ta không muốn nghe đạo lý chó má của người, ta muốn mang Kim Chỉ Đinh Lan đi, nếu ngươi cố ý ngăn cản là muốn đối đầu với Kỳ tộc”
Quân đội Kỳ tộc cũng đã đuổi tới, vậy quanh các nhân sĩ võ lâm, một trận đại chiến sắp sửa xảy ra
Ôn Mê chau mày, luận thực lực, Tiên Tâm các hơn Kỳ tộc một bậc, huống chi còn có nhiều nhân sĩ võ lâm, Kỳ tộc sẽ không có phần thắng. Nhưng nếu thực sự giao tranh, với tính tình của Kim Bái Trạch, chắc chắn sẽ là cá chết lưới rách. Tuy nhiên cũng không thể trước mắt bao người mà thả Kim Chỉ Đinh Lan, quy củ Đan Nhai Thanh Bích là giang hồ đồng đạo cùng nhau lập ra, xảy ra thương vong ngoài tộc phái đều phải ở Đan Nhai Thanh Bích luận tội tập thể, chuyện của Kim Chỉ Đinh Lan lại liên quan tới tính mạng mấy trăm thôn dân vô tội, nếu mạo muội thả hắn, uy nghiêm của Đan Nhai Thanh Bích còn đâu nữa?
Vi Sinh Từ cùng Lam Tiểu Sí đứng trong đám đông, trên tay hắn còn cầm một xâu cá nướng
Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn hắn, hỏi “khó ăn lắm sao?”
Vi Sình Từ gật đầu, cá của Kỳ tộc thực sự rất khó ăn, giống như muốn nói cho mọi người biết nhân ngư không dùng để ăn. Lam Tiểu Sí thấy thế, không nhịn được cười, cầm lấy xâu cá từ tay hắn, cho vào miệng, ăn hết
Mộc Hương Y chen đến gần, hỏi “không để ý đến bọn họ?”
Lam Tiểu Sí nhỏ giọng “cha sẽ cao hứng khi thấy bọn họ đánh nhau”
Mộc Hương Y im lặng
Hai bên giằng co không buông, Kim Chỉ Đinh Lan lại suy yếu gọi “ngũ đệ”
Kim Bái Trạch quay đầu, lo lắng hỏi “Tam ca, ngươi thế nào?” Hắn dùng kiêm điệp thiết trảm cắt xích sắt trên chân tay Kim Chỉ Đinh Lan nhưng chỉ có tia lửa bắn ra khắp nơi, dây xích không chút suy chuyển
Ôn Mê biết không thể kéo dài được nữa, nói “Kim Bái Trạch, cướp tội nhân từ Đan Nhai Thanh Bích sẽ bị xem là đồng mưu”
Kim Bái Trạch không cho là đúng “ta đã dám đến sao thèm để ý đe dọa của ngươi”
Vi Sinh Kỳ vốn không muốn tham gia náo nhiệt nhưng đây là thành quả lao động của con dâu tương lai nhà hắn, hắn vẫn nể tình đến xem.
Đồng Nhan Quỷ Mỗ cũng không muốn gây chú ý, vì thế không hợp mà mưu cùng Vi Sinh Kỳ đứng trong một góc khuất, nhỏ giọng hỏi Vi Sinh Kỳ “xem ra Tiên Tâm các và Kỳ tộc sẽ đánh nhau, ngươi không hỗ trợ?”
Vi Sinh Kỳ liếc nàng một cái, bất nam bất nữ, hắn lười quan tâm. Đồng Nhan Quỷ Mỗ không tức giận, đứng chung một chỗ với Vi Sinh Kỳ, không hiểu sao nàng lại có chút kích động
Đúng lúc này Liễu Băng Nham đi đến, hỏi “Vi Sinh gia chủ, Kim Bái Trạch cảm xúc kích động, có thể mời ngài ra tay chế trụ hắn được không?”
Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “Vi Sinh thế gia luôn không can thiệp việc giang hồ” Nghĩ nghĩ lại bổ sung “có điều nếu Ôn Mê hứa gả nữ nhi của hắn cho nhi tử ta, ta và hắn trở thành thân gia, chuyện của hắn liền trở thành việc nhà”
Liễu Băng Nham trừng mắt nhìn hắn, hắn không thèm để ý, đối thủ cạnh tranh, hừ.
Liễu Băng Nham tò mò hỏi “thực ra với gia thế và địa vị của Vi Sinh thế gia, lệnh công tử muốn kết hôn với nữ tử nào mà không được? Vi Sinh thế gia nếu không muốn can thiệp việc giang hồ cần gì phải nhất định cưới Lam Tiểu Sí chứ? Thân thế nàng phức tạp, còn là người Vũ tộc”
Lão tử có thể chọn còn cần ngươi nói sao? Vi Sinh Kỳ tức giận trong lòng, miệng cũng cay độc “ngươi không cần khiêm tốn, với gia thế danh vọng của Liễu gia các ngươi, cưới cô nương nào chẳng được, cần gì phải một hai để nhi tử ngươi tranh giành Lam Tiểu Sí với Tiểu Từ nhà ta?”
“Ta và Các chủ là tri kỷ, giao tình thâm hậu, nhi tử ta cưới nữ nhi của hắn không có gì không tốt. Hơn nữa Lam Tiểu Sí là nữ nhi của hắn cũng giống như là nữ nhi của ta, ta đảm bảo sau này Liễu gia sẽ luôn đối tốt với nàng”
“Nói thật dễ nghe, Vi Sinh gia ta chẳng lẽ lại ngược đãi con dâu của mình hay sao?” Ngươi nhìn bộ dáng chân chó của nhi tử ta ở cạnh nàng xem, về sau ai ngược đãi ai còn chưa biết đâu?
Đồng Nhan Quỷ Mỗ nghe mà không hiểu ra làm sao “đợi đã, Lam Tiểu Sí không phải là nữ ni của Lam Phỉ sao? Sao lại biến thành nữ nhi của Ôn Mê?”
Nhiều người cũng thắc mắc giống nàng, tuy nhiên nể mặt Ôn Mê nên không ai nhắc tới Lam Phỉ
Vi Sinh Kỳ trừng mắt “ngươi là ai?” Hỗn trướng, còn không cút xa ra?
Đồng Nhan Quỷ Mỗ vội co đầu rụt cổ, có thể đứng chung một chỗ với Vi Sinh Kỳ, nàng không cam lòng bỏ đi, lập tức ngậm chặt miệng
Lúc này, Kim Bái Trạch đã chém đứt ba xích sắt, Thượng Thiện Như Thủy trong tay Ôn Mê rốt cuộc cũng ra khỏi vỏ, hai người giao thủ mười chiêu, bên dưới nhân sĩ giang hồ và Kỳ tộc cũng bắt đầu hỗn chiến
Kim Chỉ Đinh Lan gầm lên “dừng tay” Sức ảnh hưởng của hắn ở Kỳ tộc rất lớn, binh sĩ Kỳ tộc lập tức dừng tay
Kim Chỉ Đinh Lan nói “Kim Bái Trạch, nếu ngươi còn gọi ta một tiếng tam ca thì phải nghe lời ta nói”
Kim Bái Trạch ngừng tay “Tam ca, ta từ nhỏ đã hoang đường, luôn là ngươi dạy ta, quản thúc ta. Mẫu phi ta mưu đoạt vương vị nhưng đó không phải ý của ta. Ngươi nhớ tình huynh đệ, luôn nhường nhịn ta, ta đều biết. Bây giờ dù thế nào ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu hình”
Kim Chỉ Đinh Lan vì cố sức gầm lên nên máu chảy càng nhiều “Ngũ đệ, thực ra bao nhiêu năm qua, ta luôn cảm thấy có lỗi với ngươi. Thực ra…Chẩm Lưu. Ngũ đệ, tóm lại ta chết không đủ đền tội, ngươi hãy đối xử tốt với Chẩm Lưu. Chẩm Lưu tài sơ trí mỏng, ngươi vẫn nên chọn Sấu Thạch làm thái tử đi”
Kim Bái Trạch trầm mặc “Tam ca, ngươi vì việc của Chẩm Lưu nên một lòng muốn chết sao?”
“Ngũ đệ, tóm lại là ta xin lỗi ngươi. Không cần nhiều lời trở về đi”
“Tam ca, chuyện Chẩm Lưu, không trách ngươi”
“Ngươi căn bản không biết, Chẩm Lưu, hắn…”
“Chẩm Lưu là hài tử của ngươi, ta biết rõ”
Kim Chỉ Đinh Lan ngây người, mọi người cũng ngây người, tình huống cẩu huyết gì đây?
Kim Chẩm Lưu cũng có mặt trong đám đông, phụ vương muốn cướp tù, hắn dù thế nào cũng phải trợ giúp một tay, nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt không hiểu
Kim Chỉ Đinh Lan vẻ mặt thống khổ “ngươi đều biết? Lúc trước ta và đệ muội…Là ta uống rượu, ta…”
“Tam ca, không liên quan tới ngươi, đêm đó là ta hạ dược trong rượu của ngươi, ta luôn biết Chẩm Lưu là hài tử của ngươi. Đều do ta sai, là ta đáng chết”
Kim Chỉ Đinh Lan cảm thấy mình mất máu quá nhiều nên mới nảy sinh ảo giác
Kim Bái Trạch nói tiếp “lúc trước Tam hoàng tẩu có thai, phụ vương vô cùng vui sướng, còn nói với mẫu phi, nếu là nam hài thì chính là hoàng trưởng tôn. Mẫu phi ghen ghét, thừa dịp ngươi ra ngoài đã độc chết hoàng tẩu, vì thế chất nhi chưa ra đời của ta cũng chết trong bụng mẹ. Ta hận vì mình biết chuyện quá muốn, không thể cứu tẩu tử cũng không thể trả thù mẫu phi. Cũng từ đó về sau ngươi không cưới thê tử nữa, lẻ loi một mình. Tam ca, ta…lòng đau như dao cắt, cho nên ta khiến Ti Vi hoài hài tử của ngươi”
“Ngươi… Kim Bái Trạch, từ nhỏ ngươi đã hoang đường lại có thể hoang đường đến mức này?”
Kim Bái Trạch mặt mày đỏ bừng vẫn cố cãi “dù sao chuyện đã tới mức này, đều do ta sai. Nếu Tiên Tâm các nhất định định tội ngươi, ta nguyện dùng một mạng đổi một mạng”
Kim Chỉ Đinh Lan tức giận mắng “Bái Trạch, ngậm miệng”
Kim Bái Trạch quay đầu, vẫy ta với Kim Chẩm Lưu đang đứng ngây ngốc “Chẩm Lưu, lại đây đi”
Kim Chẩm Lưu ngây ngốc đi qua, Kim Bái Trạch lại nói ‘gọi cha đi”
Kim Chẩm Lưu nhìn Kim Chỉ Đinh Lan, thân quen như thế lại không thể gọi một tiếng cha. Trách không được từ nhỏ hoàng thúc đã đặc biệt nghiêm khắc với hắn, mà phụ vương lại khắp nơi sủng ái hắn. Hắn tiêu tiền như nước, phong lưu thành tánh, Kim Bái Trạch vẫn không hề trách mắng hắn. Hắn quỳ rạp xuống đất, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nói không thành tiếng
Kim Bái Trạch mắt ngấn lệ “Tam ca, ngươi cũng nói ta hoang đường, cho nên Kỳ tộc không thể không có ngươi, Chẩm Lưu cũng không thể mất ngươi”
Kim Chỉ Đinh Lan nhìn Kim Bái Trạch, đau thương lắc đầu. Không thể để Tiên Tâm các đi thăm dò
Đột nhiên có người dịu dàng lên tiếng “haizz, xem ra là không có đánh nhau rồi”
Kim Chẩm Lưu quay đầu, nhìn thấy Lam Tiểu Sí từ trong đám người đi ra
Ôn Mê khẽ mắng “Tiểu Sí, người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không được xen mồm”
Lam Tiểu Sí chỉ cười nói ‘Kim Chỉ Đinh Lan thật hư nha, hắn luôn ngăn cản điều tra chân tướng thì ra là sợ Tiên Tâm các biết được sự thật, hơn nữa hắn còn bố trí cạm bẫy hại ta. Không thể tha thứ”
Kim Chỉ Đinh Lan chảy quá nhiều máu, suy yếu nói “Lam cô nương”
Lam Tiểu Sí nói “ta đã quay lại điều tra cẩn thận mộ của Hồng Ưng, phát hiện có người cách đó hai trăm thước đào một địa đạo thông đến ngôi mộ, cuối cùng lấp lại”
Kim Chỉ Đinh Lan hô hấp dồn dập
Lam Tiểu Sí thích ý cười nói “cho nên, có người đột nhập vào mộ Hồng Ưng, động cơ hoặc là đánh cắp cái gì hoặc bỏ gì đó vào, phải không Tam vương gia”
Kim Chỉ Đinh Lan giả ngu “ngươi nói gì ta không hiểu”
“Tam vương gia vừa mời ta đến Kỳ tộc, quay đầu liền sai người đào đường, bỏ hà bao vào quan tài của Hồng Ưng. Sau đó ta nhìn thấy hà bao, theo manh mối này mà tìm được nương của Hồng Ưng, tra ra cái gọi là chân tướng. Hừ, ngươi dám gạt ta, cho nên ta cảm thấy rất hứng thú, quay lại Kỳ tộc lần nữa”
Kim Chỉ Đinh Lan thở hào hển “Lam cô nương…”
Trong vòng một ngày, muốn đạo một thông đạo hai trăm thước không khó nhưng muốn ở trong không gian nhỏ hẹp đó mở quan tài ra rồi phục hồi hoàn mỹ không dấu vết là không dễ. Cho nên ta điều tra các lão công trị thủy nổi danh ở Kỳ tộc lại có thể bị Tam vương gia sai phái, trong vòng một ngày có thể đào phần mộ mở quan tài của Hồng Ưng, may mà Tam vương gia không có thói quen giết người diệt khẩu cho nên ta đã mời được hắn đến đây làm chứng” Nói xong vỗ tay một cái
Một lão giả run rẩy đi ra, quỳ xuống “Tam vương gia, ta bị uy hiếp, ta…”
Lam Tiểu Sí ho nhẹ một tiếng
Lão công kia vội nói “ta tự nguyện đến làm chứng, hôm đó quả thật là Tam vương gia phái ta đào đường, bỏ hà bao vào một quan tài, hơn nữa còn phải phục hồi quan tài kia nguyên trạng, vì thế ta còn tìm chất nhi là thợ mộc cùng đi hỗ trợ”
Lam Tiểu Sí lấy hà bao từ chỗ các trưởng lão lấy hà bao, lại tiện tay tóm hà bao của Liễu Băng Nham, Đinh Tuyệt Âm…đưa đến trước mặt lão công “đâu là hà bao ngày đó Tam vương gia đưa ngươi, mau lấy ra”
Lão công liếc mắt một cái liền lấy đúng hà bao được lấy ra từ quan tài của Hồng Ưng
Kim Chỉ Đinh Lan hai môi run run
Lam Tiểu Sí lại nói “tốt lắm, bây giờ có thể thẩm vấn nhân chứng rồi” Nói xong đi đến trước mặt Kim Niêm hỏi “Kim đại phu, ngươi có biết vì sao hôm đó ta không tìm ngươi hỏi chuyện không?”
Kim Niêm cúi đầu “lão hủ không