Lam Tiểu Sí ngủ bên cạnh Vi Sinh Từ, tóc bết mồ hôi, thắt lưng và chân mềm nhuyễn vô lực. Vi Sinh Từ cũng không tốt hơn, mặt đỏ như hoa đào, hô hấp ồ ồ.
Nàng sờ sờ trán hắn, có chút khó xử, có nên đi tìm cha hắn để giải huyệt đạo cho hắn không? Nhưng nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói “được rồi, ta đã chà đạp xong nhi tử ngươi rồi, ngươi mau giải huyệt đạo cho hắn đi” Mặc cỡ chết người. Nhưng nơi này lạnh lẽo, cũng không thể để Từ thiếu gia ngủ ở đây cả đêm
Cũng may Lam Tiểu Sí dù sao cũng là Lam Tiểu Sí, chỗ khác đơn bạc, chỉ da mặt là dày. Cho nên nàng thu thập xong liền đi đến gõ cửa phòng Vi Sinh Kỳ “cha, ngài ngủ chưa?”
Vi Sinh Kỳ sao mà ngủ được, tuy không nghe được động tĩnh trong thạch lao nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an, luôn quan tâm hai hài tử kia. Cho nên vừa nghe tiếng gõ cửa đã nhổm dậy, hỏi “chuyện gì?”
“Cái kia…Ngươi giải huyệt đạo cho Tiểu Từ đik, trời đông giá rét, đừng để bị lạnh hỏng người”
Vi Sinh Kỳ cảm thấy chua xót lại có chút buồn cười, vẫn bày ra mặt lạnh, nghiêm trang nói “đã biết, ngươi trở về phòng đi”
Lam Tiểu Sí cũng có chút ngượng ngùng, nói xong liền vội vàng trở về, tim đập nhanh, mặt cũng đỏ bừng. Tuy rằng lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lại đau, không thể nói có bao nhiêu khoái hoạt nhưng cùng người mình yêu thân cận như vậy vẫn làm người ta thấy ngọt ngào
Vi Sinh Kỳ đợi nàng rời đi mới khoác áo, đi đến thạch lao. Vi Sinh Từ vẫn còn nằm trên giường nhưng quần áo chỉnh tề, trên giường cũng thu thập sạch sẽ. Hắn giải huyệt đạo của Vi Sinh Từ, khuôn mặt già thực sự sắp không nhịn được nhưng uy nghiêm của phụ thân lại không thể mất, cho nên hắn nghiêm túc hỏi “ngươi không sao chứ?”
Mặt Vi Sinh Từ hồng như thoa son, đứng lên duỗi tay chân, ân một tiếng
Vi Sinh Kỳ không ngồi được nữa, chuyện này thật là…tổ tông mười tám đời của Vi Sinh thế gia mà nghe nói tới chắc phải cười đến bể bụng. Tuy vậy, hắn vẫn mặt không chút thay đổi, nói ‘nơi này loạn, ngươi hồi Xích Vi trai ngủ đi” Trong lòng cảm thấy nên là như vậy, ban đêm, dù thế nào cũng phải bồi thê tử
Vi Sinh Từ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi thạch lao
Vi Sinh Kỳ nhìn theo bóng dáng hắn, có chút buồn cười lại nở ra nụ cười khổ. Đứa nhỏ này ah
Lam Tiểu Sí đã ngủ, đau nhức trên người không là gì, chỉ có chân bị lạnh. Cửu Vi sơn mùa đông lạnh nhất, nói là nước đóng thành băng cũng chưa đủ. Cũng có thể vì khí hậu như thế mới làm cho truyền nhân Vi Sinh thế gia đều lạnh lẽo cứng rắn như tảng đá. Nàng đang ở trong ổ chăn xoa xoa tay thì cửa phòng mở ra, Vi Sinh Từ đi vào, nàng lập tức lấy khăn phủ đầu, giống như tân nương phủ khăn voan, vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng
Vi Sinh Từ cởi quần áo leo lên giường, theo bản năng ôm nàng vào ngực ủ ấm. Hắn thích ứng với khí hậu giá lạnh của Cửu Vi sơn, trên người ấm áp như lò sưởi. Nàng chôn mặt vào chăn, hai người đều không nói gì, qua hồi lâu, Vi Sin Từ nhẹ nhàng cầm chân của nàng, gọi “Tiểu Sí Bàng”
Lam Tiểu Sí không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh hơn “ta ngủ rồi”
Vi Sinh Từ theo chân nàng, chui đầu vào chăn.
Lam Tiểu Sí dùng chân đá hắn ‘chán ghét, cha ngươi nhất định là cười muốn chết rồi”
“Không có, biểu tình của cha ta rất nghiêm túc”
Lam Tiểu Sí càng ngượng “đừng nói nữa”
Vi Sinh Từ ôm lấy nàng từ sau lưng “Tiểu Sí Bàng” Âm thanh mềm mại, ngứa ngáy đến tận xương cốt
Lam Tiểu Sí nghe mà toàn thân mềm hẳn, nỉ non gọi hắn “Tiểu Từ”
Vi Sinh Từ cả người nóng lên, hôn lên cái cổ non mịn của nàng
Lam Tiểu Sí xoay người, lầu bầu “ngủ”
Vi Sinh Từ do dự một lát, nói “ta muốn đi tìm cha ta”
“Chuyện gì? Có việc gì không để ngày mai nói được sao, hơn nửa đêm rồi. Hắn bị chúng ta ầm ỹ tới hai lần”
Vi Sinh Từ cũng cảm thấy không tốt nhưng vẫn nhẫn nhịn nói “có thể để hắn lại điểm huyệt ta”
Mặt Lam Tiểu Sí đỏ như hải đường “ngươi, lưu manh”
Cuối cùng hai người lại không biết xấu hổ lại đi tìm Vi Sinh Kỳ, sáng sớm hôm sau, một nhà ba người cùng nhau ăn sáng. Vi Sinh Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, Lam Tiểu Sí múc cháo cho hắn và Vi Sinh Từ, ba người yên lặng mà ăn. Hai tiểu bối đều mặt đỏ tai hồng, Vi Sinh Kỳ thở dài môt hơi, đều là hắn muốn người khác im lặng, bây giờ báo ứng đến rồi, tới phiên hắn cũng không biết nói thế nào
Cuối cùng Vi Sinh Kỳ phá vỡ trầm mặc “Ôn Mê yêu cầu võ lâm đồng đạo tập hợp để thương nghị việc Vũ tộc kinh thương”
Lam Tiểu Sí nói “e là chỉ có Kỳ tộc ủng hộ, các môn phái khác đều trở mặt với Vũ nhân, sẽ không dễ đồng ý”
Vi Sinh Kỳ tò mò “nếu bọn họ phản đối, ngươi tính thế nào?”
Lam Tiểu Sí nháy nháy mắt, đáp “cơ mật của Vũ tộc”
Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, nhưng có một màn đối đáp như vậy, xấu hổ cũng phai nhạt đi
Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi không tỏ vẻ ủng hộ chúng ta một chút được sao?” Trong việc này, da mặt của nàng là dày vô đối.
Vi Sinh Kỳ nói “chúng ta đã sớm có ước định, Vi Sinh thế gia không tham gia vào bất kỳ chuyện gì của Vũ tộc. Công là công, tư là tư, không thể nhập làm một”
“Được rồi, dù sao đây cũng là tổn thất của Cửu Vi sơn”
Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng
Lam Tiểu Sí lại nói “cha, ngài đừng không phục, ngài chỉ do ít con thôi. Ngài nếu giống như cha ta, dưỡng mấy tiểu thiếp, hay như Mộ Cha, nuôi một bầy gia nô nha hoàn, hay là như hoàng thượng lão tử sinh một đống con, ngươi liền biết mua bán vô cùng có lợi”
Vi Sinh Kỳ trừng mắt nhìn nàng “một đám con? Ngươi có sao?”
“Haiz, tuy ta không có nhi nữ nhưng vẫn có một đám Vũ nhân cần ta cho cơm ăn na”
“Chỉ cần ngươi mặc kệ, Ôn Mê và Mộ Lưu Tô sẽ đứng ra quản” Hắn vẫn muốn thuyết phục Lam Tiểu Sí tử bỏ địa vị Vũ tôn
“Nhưng nếu để bọn họ quản, cha ta vĩnh viễn không thể trở về Phương Hồ Ủng Thúy”
Vi Sinh Kỳ ngẩn ra, nàng kiên trì như vậy, rốt cuộc hắn cũng lơi lỏng, nhưng vẫn nói “Lam Phỉ làm nhiều việc ác, nếu Vũ nhân thực sự muốn được người ta thừa nhận, hắn nhất định không thể trở về”
Lam Tiểu Sí cười “thành sự tại nhân, không thử sao mà biết được”
Vi Sinh Kỳ cũng không muốn lãng phí nước miếng nữa “ngươi chỉ một lòng suy nghĩ cho Lam Phỉ, tuy thị phi chẳng phân biệt được nhưng một mảnh hiếu tâm cũng đáng khen”
Lam Tiểu Sí bật cười “cũng không hoàn toàn vì cha ta, trừ hắn ra, ta còn có một nơi thuộc về ta, ngày càng trở nên cường đại”
Vi Sinh Kỳ suýt chút nữa nhảy dựng lên, đánh nàng “đây là suy nghĩ cô nương gia nên có?”
Lam Tiểu Sí ôm bát cháo lẩn trốn “làm gì, nữ nhân không thể yêu thích quyền lực, làm giàu, nổi danh tứ hải?”
Lửa giận của Vi Sinh Kỳ càng bốc cao “chỉ dựa vào công phu mèo quào này của ngươi, còn nổi danh tứ hải? Sớm sinh đứa nhỏ, giúp Vi Sinh thế gia nối dõi tông đường mới là chính sự”
Lam Tiểu Sí đáp ứng lung tung, ngồi lại bên bàn tiếp tục ăn cơm. Vi Sinh Từ liếc mắt nhìn hai người, từ khi hắn thành thân, cha ở trên bàn cơm liền nói nhiều hơn
Ăn điểm tâm xong, phụ tử Vi Sinh Kỳ đi luyện công
Lam Tiểu Sí theo Bộ Hàn Thiền đi dạo, Bộ Hàn Thiền thực sự coi nàng là nữ chủ nhân, tỉ mỉ giới thiệu “gia chủ không nhập thế nhưng trong phạm vi ba mươi dặm quanh Cửu Vi sơn đều không phải phạm vi quản lý của quan phủ và giang hồ. Nơi này khí hậu rét lạnh, da súc lớn lên ở đây da lông cũng dày hơn, thân thể càng thêm cường tráng. Cho nên có rất nhiều dân chăn nuôi nuôi thả ở nơi này”
Lam Tiểu Sí hỏi “kinh tế của Vi Sinh thế gia chủ yếu là từ dân chăn nuôi này sao?”
“Cũng có từ nông trang nhưng chỉ là ít hoa màu có thể chịu được giá rét mà thôi”
“Vậy chẳng phải Vi Sinh thế gia chẳng có bao nhiêu sản nghiệp sao”
“Vi Sinh thế gia ít người, quan phủ lại không thu thuế, cũng không ai dám đến quấy rối, rất nhiều dân chăn nuôi nguyện ý ở nơi này an cư. Cho nên cũng xem như là cơm áo không lo”
Lam Tiểu Sí hiểu rõ “mấu chốt vẫn là chi tiêu ít nên không có chí tiến thủ”
Bộ Hàn Thiền cười trộm “thiếu phu nhân chê cười” Thế nhưng đây cũng là tình hình thực tế, mấy ngàn dân chăn nuôi, nông dân chỉ nuôi ba miệng ăn của Vi Sinh thế gia, sau này còn bớt đi một người, không dư mới lạ
Lam Tiểu Sí nói tiếp “ta có một chuyện khó xử, muốn nhờ Hàn Thiền thúc thúc giúp đỡ nhưng không biết mở miệng thế nào”
Bộ Hàn Thiền vội nói “thiếu phu nhân, mời nói”
“Cha ta mang theo mấy Vũ nhân luôn trốn đông trống tây, ta rất lo”
Bộ Hàn Thiền hiểu ý nàng, có chút khó xử “ý thiếu phu nhân là…muốn cho đám người Lam…tiên sinh đến Cửu Vi sơn tị nạn?”
“Không giấu gì Hàn Thiền thúc thúc, ta đúng là bất đắc dĩ, Ám tộc và các phái giang hồ đang lùng bắt bọn họ, mà bọn họ rời khởi Phương Hồ Ủng Thúy cũng là lưu vong khắp nơi, nếu bị người ta phát hiện hành tung, e là hậu quả không lường nổi”
“Thiếu phu nhân, việc này ngài hẳn nên thương lượng cùng gia chủ. ta dù sao cũng chỉ là một gia nô, thực sự không dám tự tiện chủ trương”
“Lần này, cha chồng sẽ theo ta xuống núi, đến Phương Hồ Ủng Thúy ở một khoản thời gian. Khoản thời gian này cũng không ngắn, đủ để ngươi an bài thỏa đáng. Cha chồng ta không ra ngoài, ta tin ngươi chắc chắc có biện pháp không để hắn phát hiện ra. Hàn Thiền thúc thúc, nhờ ngươi”
“Thiếu phu nhân, chuyện này thực sự không được”
“Hàn Thiền thúc thúc, ngươi dù không có thành thân nhưng cũng có cao đường, hãy thông cảm ta thực sự không có cách nào để cha ta lưu vong bên ngoài, ăn bữa hôm lo bữa nay. Tiểu Từ là ngươi nhìn lớn lên, cũng đối với hắn rất tốt, Hàn Thiền thúc thúc, ta cầu ngươi nể mặt hắn mà giúp ta lần này đi”
“Thiếu phu nhân, thứ lão nô nói thẳng. Lam Phỉ tiên sinh cũng từng là bá chủ một phương, dù cùng đường cũng sẽ không chịu ẩn nấp ở Cửu Vi sơn sống tạm bợ”
‘Ta sẽ thuyết phục hắn. Hơn nữa chính vì mọi người đều cho rằng hắn không có khả năng trốn, nơi này mới là an toàn nhất”
Bộ Hàn Thiền thở dài một hơi, nhìn thấy trong mắt Lam Tiểu Sí đều là mong đợi. Hắn rốt cục cũng nói ‘được rồi, thiếu phu nhân, lão nô sẽ tận hết sức” Dù sao ngay cả mẫu tử Tiêu Cảnh Nhu, Liên Kính mà Cửu Vi sơn còn dung nạp suốt mười mấy năm, sao lại không thể che chở thân nhân của nữ chủ nhân nhà mình chứ
“Hàn Thiền thúc thúc, ngươi thật tốt. Ta vừa rồi nhìn thấy ở góc núi phía bắc có một trúc xá tinh xảo, nơi đó yên tĩnh, thanh u, ta cảm thấy rất thích hợp”
Bộ Hàn Thiền dở khóc dở cười, ngươi ngay cả chỗ cũng chọn xong rồi sao. Tuy nhiên chỗ này đúng là không tệ, liền nói “cứ theo ý thiếu phu nhân đi”
Lam Tiểu Sí không quên dặn dò “ta lần này trở về, mang theo mấy thứ, đều là đồ cha ta và lão Mộc thường dùng, đến lúc đó phiền Bộ tổng quản hỗ trợ bố trí”
Ăn cơm chiều xong, Vi Sinh Từ và Lam Tiểu Sí dính lấy nhau. Lam Tiểu Sí không dám làm mấy chuyện xấu như hôm qua. Vi Sinh Từ cũng rất khó xử, thiếu niên huyết khí phương cương, lại phu thê tình thâm, rốt cuộc không cầm giữ được nhưng hắn sợ hãi, giống như người đi trên con đường ngang qua vách núi cao vạn trượng
Hắn ôm Lam Tiểu Sí hôn một hồi, rốt cục vẫn nói “vẫn là ta đi tìm cha ta đi”
Lam Tiểu Sí đưa hai tay che mặt “không cần, xấu hổ chết người”
“Vậy…ta đi tìm hắn” Ô ô, hắn cũng thấy dọa người ah
Lam Tiểu Sí xoay người đi “chán ghét, chờ ta đi rồi ngươi hãy đi” Nói xong muốn chạy
Vi Sinh Từ giữ chặt nàng “bên ngoài lạnh lẽo” Hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng hắn vĩnh viễn luôn nghĩ đến nàng trước hết, dốc hết toàn lực mà quan tâm, quý trọng
Lam Tiểu Sí chậm rãi ôm hắn, nhẹ giọng nói “ta ở đây chờ ngươi”
Vi Sinh Từ gật đầu, đang định đi ra ngoài. Lam