Hạ Vũ Đài nghe vậy, che miệng cười trộm
Lam Tiểu Sí quay sang hỏi nàng “mấy ngày nay ngươi thế nào?”
Sắc mặt Hạ Vũ Đài liền ảm đạm hẳn
Lam Tiểu Sí hỏi dồn “sao không nói lời nào, Vũ Đài, ngươi đối với Đại sư huynh ta rốt cuộc là thế nào?”
Hạ Vũ Đài cúi đầu, hồi lâu mới nói “hắn sẽ không vì ta mà từ bỏ sư môn, ta cũng không thể. Tiểu Sí, ta đối với hắn, còn có thể có ý nghĩ gì chứ”
Lam Tiểu Sí phản bác “hắn không phải người Vũ tộc, chuyện của Vũ tộc vốn không liên quan tới hắn. Vũ Đài, ta muốn biết, ngươi có thích hắn không?”
Viền mắt Hạ Vũ Đài ửng hồng, vì che giấu, nàng nhấp một ngụm trà nóng. Nếu cả ngày đều nghĩ tới hắn, buổi tối cũng nằm mơ thấy hắn, ngay cả một động tác nhỏ bé của hắn cũng nhớ rõ mồn một, vậy đó hẳn là tương tư đến nhập xương cốt rồi, có điều… “ta thích hắn thì có ích gì chứ?” Ngữ khí không che giấu được mất mác. Nàng yêu phải một người sẽ không vứt bỏ hết thảy vì tình yêu, đương nhiên nàng không trách hắn, còn cảm thấy hắn có trách nhiệm nhưng điều này càng làm người ta không nhìn thấy hi vọng
“Ngươi muốn gặp hắn không?”
Ánh mắt Hạ Vũ Đài sáng lên rồi nhanh chóng ảm đạm lại “ta…cho dù gặp hắn cũng chẳng có ích gì. Tiểu Sí, ta và hắn…đời này nhất định không có duyên phận”
“Vũ Đài, duyên phận giữa người và người không phải nhất định, đó là hai người cùng nhau cố gắng tranh thủ”
“Nhưng…ta không thể phản bội sư phụ”
“Đương nhiên, thực ra, sư phụ ngươi tốt lắm, ngươi quả thật không nên phản bội hắn”
“Hắn…khỏe không?” Hạ Vũ Đài rốt cuộc nhịn không được vẫn hỏi về Mộc Hương Y “ta cho là ta có thể nhịn, không nhắc tới hắn”
“Hắn tốt lắm, ta để các ngươi gặp mặt một lần, được không?”
Hạ Vũ Đài nghĩ nghĩ, nói “nếu…hắn nguyện ý”
Ôn Mê đương nhiên đồng ý, Vũ tộc được thông qua việc thông thương, hắn còn cao hứng hơn Lam Tiểu Sí
Hạ Vũ Đài gật đầu, ân một tiếng
Lam Tiểu Sí vỗ vai nàng, cười nói “nếu ta từ nhỏ lớn lên cạnh Thanh Tỏa phu nhân và Ôn các chủ, có phải trưởng thành cũng giống các ngươi?” Nhu thuận hiểu ý, ẩn nhẫn thoái nhượng, đều là những tính cách nàng không thích
“Thực ra ta trưởng thành như thế này, có gì tốt đâu. Ta cũng muốn như ngươi, vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên”
Lam Tiểu Sí lại vỗ vai nàng “đừng chán nản như vậy, vui vẻ lên. Đến, cười một cái nào”
Hạ Vũ Đài rốt cuộc cũng ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Khuôn mặt nàng vẫn còn nét phúng phính trẻ con nhưng rất đáng yêu, là mẫu cô nhương dễ nhìn
Lam Tiểu Sí bị nàng chọc cười “thật đáng yêu, Đại sư huynh ta nhất định hi vọng ngươi sẽ nhào vào ôm ấp của Liễu Phong Sào nên mới ra vẻ lãnh đạm”
Hạ Vũ Đài đỏ mặt, dậm chân “Lam Tiểu Sí, ngươi nói bậy bạ gì đó”
Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng
Buổi tối, Lam Tiểu Sí an bài đám Phượng Chứ, Bạch Ế trở về Phương Hồ Ủng Thúy trước, nàng và Vi Sinh Từ ở lại Tiên Tâm các, dù sao lần này Kim Chỉ Đinh Lan cũng giúp nàng một đại ân, không có lý nào người ta còn ở lại mà nàng lại rời đi trước. Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan còn truyền cho nàng ít kiến thức kinh doanh. Kim Chỉ Đinh Lan còn làm người tốt đến cùng, cho nàng xem toàn bộ sản nghiệp của Kỳ tộc, còn để nàng chọn cái nào có thể hợp tác
Lam Tiểu Sí trêu chọc “ta cảm thấy Vũ nhân có thể đến Táng Tinh hồ nướng cá”
Kim Chỉ Đinh Lan dở khóc dở cười, Ôn Mê mắng nàng “Tiểu Sí, đừng hồ nháo”
Lam Tiểu Sí cười một hồi mới nghiêm túc nói “Kim thúc thúc, cảm ơn”
Kim Chỉ Đinh Lan “ngươi làm rất khá, thực ra ta luôn rất tò mò về việc Vũ tộc đạt nhiều phiếu như vậy”
“Ách…”Lam Tiểu Sí tròng mắt xoay chuyển “ta cho rằng, người với người, có chút cảm giác thần bí hay hơn”
Kim Chỉ Đinh Lan suýt chút nữa phun cả trà trong miệng ra ngoài. Ôn Mê cũng cười không ngừng.
Vì lần đầu tiên nữ nhi và con rể ở lại Thái Cực Thùy Quang sau khi thành thân, cho nên Ôn Mê đặc biệt an bài chỗ ở cho bọn họ. Lam Tiểu Sí ngã nhào ra giường, mấy ngày nay thực sự là mệt chết nàng rồi, chạy ngược chạy xuôi, vắt hết óc mà tính toán, nay sự tình đã xong, kết quá cũng tốt, tinh thần thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi. Vi Sinh Từ tắm rửa xong, lại dùng khăn nóng lau khắp người nàng, Lam Tiểu Sí vẫn không nhúc nhích, để mặc hắn. Nàng đang muốn cảm thán phu quân mình định lực kinh người, vừa mở mắt ra lại thấy hắn hai mắt đỏ bừng, lại đang chảy máu mũi. Hắn không thể chảy máu, lại không có Vi Sinh Kỳ ở đây để điểm huyệt hắn. Hắn vội đứng dậy, nói “ta đi sang phòng bên cạnh ngủ”
Lam Tiểu Sí thở dài một tiếng, Vi Sinh Từ đã đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại
Phòng bên cạnh, Kim Chẩm Lưu và Thanh Hôi vẫn là một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất. Kim Chẩm Lưu lại ngủ không được, lệnh cho Thanh Hôi kể chuyện xưa. Thanh Hôi không để ý tới hắn, dính gối liền ngủ, hắn có đá thế nào cũng không tỉnh, tức giận không thôi
Vi Sinh Từ cũng không biết phải đi đâu, nhưng lúc trước hắn ở tại Thái Cực Thùy Quang đều ngủ cùng đám Kim Chẩm Lưu, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y. Hiện Mộc Hương Y, Liễu Phong Sào đều không có ở đây, đương nhiên hắn sẽ ngủ cùng Kim Chẩm Lưu
Kim Chẩm Lưu đúng là thụ sủng nhược kinh, hồi lâu mới xác định là mình không nhìn nhầm, vội nói “Vi Vi, trời ạ, rốt cuộc ngươi cũng nghĩ tới ta sao? Ta cảm động đến rơi nước mắt nha, Vi Vi”
Vi Sinh Từ ghét bỏ tránh khỏi tay hắn, leo lên giường, để nguyên xiêm y mà nằm xuống
Kim Chẩm Lưu nằm xuống cạnh hắn, nhịn không được, hỏi “không phải ngươi đã thành thân với di thái ba mươi sáu sao? Sao buổi tối lại đến đây ngủ?” Vi Sinh Từ vẫn không để ý tới hắn, hắn liền tự phỏng đoán “chẳng lẽ ngươi bị nàng đuổi ra ngoài? Thế thì nàng cũng quá hung hãn rồi”
Vi Sinh Từ thế này mới lên tiếng “Tiểu Sí Bàng không có hung dữ”
Kim Chẩm Lưu tò mò, nhỏm người dậy ‘vậy sao ngươi không ngủ chung với nàng?”
“Ta có bệnh”
Kim Chẩm Lưu trừng to mắt, sau đó thay bằng vẻ mặt đồng tình “Vi Vi đáng thương, thực sự là không có diễm phúc mà. Haizz, có điều ta nói thật nha, nếu thân thể ngươi có bệnh thì không nên thành thân với di thái ba mươi sáu. Ngươi như vậy chẳng phải chậm trễ nàng sao?”
Từ thiếu gia nghe không quen “đợi trở về, cha ta có thể giúp ta”
Lời này, đừng nói là Kim Chẩm Lưu, ngay cả Thanh Hôi vừa tỉnh dậy cũng đều vẻ mặt khiếp sợ đánh giá hắn. Kim Chẩm Lưu còn vỗ ngực nói “trời ạ” Nghĩ nghĩ, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ biểu đạt sự sợ hãi của mình, lại nói “dựa vào. Đây thực sự là… Vi Vi, di thái ba mươi sáu đồng ý sao?” Cha ngươi thoạt nhìn không phải người không đáng tin như phụ vương ta ah
“Tiểu Sí Bàng đồng ý”
“Di thái ba mươi sáu của ta. Vi Vi, ta quyết định không bao giờ sùng bái ngươi nữa. Ta không thể sùng bái một nam nhân đỉnh đầu xanh biếc, tuyệt thế cao thủ cũng không”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, hắn cũng không hiếm lạ, nhắm mắt lại
Kim Chẩm Lưu mở to mắt nhìn màn giường, hồi lâu dùng khuỷu tay đụng vào Vi Sinh Từ “ta cảm thấy các ngươi như thế là rất có lỗi với di thái ba mươi sáu. Đây là nghịch luân. Thân thể của ngươi rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Thứ kia không tốt sao? Vi Vi, ta sẽ đi tìm danh y, nhất định có thể trị tốt cho ngươi. Đúng rồi, không phải còn có Vân Thải Chân sao? Sao ngươi không để hắn nhìn thử xem?”
Vi Sinh Từ không rõ cái gì là nghịch luân, chỉ nói “hắn đã xem qua, cũng bốc thuốc nhưng vô dụng”
Kim Chẩm Lưu vô cùng đồng tình với hắn, dán mặt vào vai hắn, thì thầm “Vi Vi…” Mắt ngấn lệ
Đúng lúc đó, cửa bị đá văng ra, Kim Chẩm Lưu hoảng sợ ngồi bật dậy, vẻ mặt Thanh Hôi cũng có chút vặn vẹo
Lam Tiểu Sí chống nạnh, quát lớn “các ngươi đừng cho rằng ta đã chết rồi nha” Con mẹ nó, định đi ngủ lại nghe bên kia tường nói chuyện, đừng nói là ngủ, chết rồi cũng có thể sống lại “Tiểu Từ, ngươi lại đây ngủ cho ta”
Vi Sinh Từ không hiểu nhưng vẫn luôn nghe lời Lam Tiểu Sí, ngồi dậy, mang giày
Lam Tiểu Sí vẫn chưa hết giận “Kim Chẩm Lưu, hắn chỉ là bị bệnh, không thể khống chế cảm xúc, ngươi còn dám nghĩ lung tung, ta đào não cá vàng của ngươi ra”
Kim Chẩm Lưu đưa tay ôm đầu, Lam Tiểu Sí không để ý hắn, kéo Vi Sinh Từ trở về phòng
Vi Sinh Từ cẩn thận hỏi “sao ngươi lại tức giận?”
Lam Tiểu Sí không biết nên giận hay cười, cuối cùng chỉ nói “ngủ”
Vi Sinh Từ leo lên giường, Lam Tiểu Sí đưa tay cởi áo khoác cho hắn, mi tâm của hắn hơi nhảy lên nhưng toàn thân vẫn cố chịu đựng không nhúc nhích. Lam Tiểu Sí nói ngủ, hắn liền nhắm mắt lại, nàng tiến vào lòng hắn. Hai người đã lâu không gặp, vốn là tiểu biệt thắng tân hôn nhưng không dám lộn xôn, nơi này là Thái Cực Thùy Quang, nếu kích thích Từ thiếu gia điên lên, nàng không biết phải giải thích với Ôn Mê thế nào. Vi Sinh Từ giống như đầu gỗ, im lặng ôm nàng, hắn vẫn luôn nhớ lời Vi Sinh Kỳ nói, biết người trong lòng quan trọng với mình đến mức nào. Hắn nhắm mắt lại, nghe thấy Lam Tiểu Sí hô hấp dần nặng hơn, biết nàng đã ngủ, hắn đưa tay vuốt ve tóc nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh, cho dù cái gì cũng không làm đều vẫn rất tốt đẹp
Bên ngoài Lạc Nhật thành, Già Nguyệt kéo lê cái chân bị thương, khó nhọc bước từng bước, máu nhuộm hồng xiêm y nhưng nàng không dám rút tên
Liễu Phong Sào mang theo đệ tử Tiên Tâm các giám thị Lạc Nhật thành, nhìn thấy nàng, kinh ngạc hỏi “là ngươi? Sao ngươi lại ở đây? Chân của ngươi…là ai bắn ngươi bị thương”
Già Nguyệt vừa đau vừa thương tâm, nhìn thấy hắn, lửa giận bốc lên “tránh ra, đều do ngươi”
Liễu Phogn Sào lại hỏi ‘chẳng lẽ sau khi ra đi, ác đồ khi dễ cô nương lại đuổi theo hành hung?”
Già Nguyệt nước mắt rơi như mưa, Liễu Phong Sào khuyên nhủ “đừng khóc, để ta xem vết thương của ngươi” Thế nhưng vết thương của nàng ở trên đùi, hắn có chút không tiện, mà lần này đến đây cũng chỉ có nam đệ tử. Lạc Nhật thành dựa vào núi, nhiều muỗi, giám thị lại không biết khi nào kết thúc, Ôn Mê không muốn nữ đệ tử đến đây chịu khổ. Hắn nghĩ nghĩ, khom lưng cõng Già Nguyệ “ta đưa ngươi đi tìm đại phu”
Già Nguyệt muốn tránh nhưng nàng thực sự rất đau, máu chảy lại nhiều nên nàng suy yếu, vô lực
Liễu Phong Sào cõng nàng đi khắp nơi hỏi thăm nơi nào có nữ đại phu, mãi cho đến khi trời gần sáng, hắn mới tìm được một nữ đại phu lớn tuổi ở cách đó hơn hai mươi dặm. Hắn đặt Già Nguyệt xuống, để lại tiền khám bệnh rồi vội vã rời đi
Già Nguyệt tức giận “ngươi cứ vậy mà bỏ lại ta?” Nam nhân này, từ lúc quen biết đến giờ chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, khiến nàng vừa đau vừa tức, kiếm cớ trút giận
“Nơi này là y quán, đại phu danh tiếng tốt, ta lại lưu lại đủ bạc, ngươi có thể ở đây dưỡng thương. Nhà của ngươi ở đâu? Ta có thể giúp ngươi thông báo bọn họ”
Thái độ vô cùng chính trực, quả thậ không có chút tâm tư nào khác, Già Nguyệt lại càng thêm tức giận, bình thường nàng trầy da