Vi Sinh Từ trở lại Phương Hồ Ủng Thúy, đương nhiên cũng cầm theo văn thư bồi thường. Lam Tiểu Sí mở ra xem xét
Vi Sinh Từ có chút bất an, hỏi ‘có thể chứ?” Thê tử đang mang thai, hắn rất hi vọng có thể làm gì đó cho nàng
Lam Tiểu Sí ôm cổ hắn, hôn hắn một cái “đương nhiên có, phu quân của ta là tuyệt nhất”
Vi Sinh Từ nghiêm túc nói “hai mươi vạn lượng có phải quá nhiều không? Nếu nhiều, ta đến bảo bọn họ giảm thêm một chút, hoặc ngươi đừng đền, bọn họ dám đến, ta giúp ngươi đánh bọn họ”
Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng “Từ thiếu gia, không thể, buôn bán không thể chỉ dùng nắm đấm. Nhất là hiện tại sản nghiệp của Vũ tộc rất nhiều, chúng ta không quản hết mọi mặt, cho nên có thể sử dụng tiền để giải quyết thì tốt nhất không cần dùng phương pháp khác. Ngươi làm rất khá, tiết kiệm giúp ta một khoản lớn nha”
Nghe nàng nói vậy, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm “ta…ta có thể sờ đứa nhỏ không?”
Lam Tiểu Sí cầm tay hắn đặt lên bụng mình, hai người dựa vào nhau, nhu tình vô hạn
Chiều hôm đó, Lam Tiểu Sí lệnh cho Vũ nhân đem hai mươi vạn lượng bạc đưa đến Thái Cực Thùy Quang. Sau đó, mọi người hoảng sợ phát hiện, nàng tựa như nếm được ngon ngọt, chỉ cần có môn phái đưa ra chứng cứ bất lợi cho Vũ nhân, nàng liền phái Vi Sinh Từ đến xác minh. Mọi người đương nhiên bất mãn, tìm tới Ôn Mê muốn hắn giúp lấy lại công đạo. Thái Cực Thùy Quang lại phản hồi, con mẹ nó, chúng ta mới là không nói đạo lý, người ta mang thai, bảo phu quân ra mặt thì làm sao? Cuối cùng, mọi người đành cụp đuôi mà về. Từ đó, vốn định nhân lúc Lam Tiểu Sí mang thai mà chèn ép Vũ tộc một chút, bây giờ mọi người lại mong nàng mau sinh. Nếu đứa nhỏ đã sinh ra, hẳn nàng sẽ không để Vi Sinh Từ ra mặt nữa
Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn chưa hết, có một ngày, bọn họ nhận được văn thư đòi bồi thường của Lam Tiểu Sí. Trong đó ghi rõ mông phái nào đã ngăn cản Vũ nhân những gì, gây thiệt hại cho điểu tràng ra sao, cổ ý bắt giết điểu nhi của Vũ tộc thế nào. Việc này, mấy tháng trước nàng không nhắc tới, đợi khi điểu tràng bị phá hỏng dẫn tới điểu nhi bị chết, bị bệnh…gây nên tổn thất lớn, mức bồi thường vì thế cũng trở nên kinh người
Ôn Mê nhận được văn thư bồi thường, không có cách nào, đành triệu tập giang hồ, mà lúc này Lam Tiểu Sí cũng cùng Vi Sinh Từ đến Tiên Tâm các
Ôn Mê tự mình xuống núi đón nữ nhi, nhẹ giọng nói “ngươi…”Mang thai lại không quên làm việc
Lam Tiểu Sí cũng rất nhiệt tình “Ôn các chủ, lần trước ngươi chủ trì công đạo cho các môn phái khác, ta xem danh sách bồi thường, vô cùng hợp lý, hoàn toàn không có ý kiến”
Ôn Mê tức giận, ngươi đương nhiên không ý kiến rồi, ngươi có hỏi bọn họ hay không. Hắn nói “nghịch ngợm, lần này danh sách của ngươi cũng quá dọa người, một con Bích linh điểu lại bắt đền bốn vạn tám ngàn chín trăm mươi hai lượng hoàng kim? Chim của ngươi bằng vàng à?” Bằng vàng cũng không đắt như vậy
“Ta nói này, ngươi là cha ruột của ta sao lại giống như là cha ruột của bọn họ vậy?”
Ôn Mê dở khóc dở cười “chẳng cần biết ta là cha ai, nếu không hợp lý, Tiên Tâm các sẽ không ủng hộ”
“Ta đương nhiên có căn cứ hợp lý, có điều bây giờ không nói với ngươi”
Ôn Mê bất đắc dĩ cũng thông cảm thân thể của nàng, không ở bên ngoài nhiều lời với nàng
Trong phòng nghị sự, chưởng môn các phái đều đã tề tựu đông đủ. Lam Tiểu Sí mỉm cười, làm cái ấp với mọi người “chư vị thúc bá, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng nha”
Mọi người sắc mặt xanh mét, không ai để ý nàng. Lam Tiểu Sí cũng không để ý, ngồi xuống ghế đã kê đệm mềm mà Ôn Mê đặc biệt chuẩn bị cho nàng
Quảng Vân sơn Nhạc thiếu môn chủ lên tiếng dẫn đầu “Lam Tiểu Sí, ngươi liệt kê phần danh sách này là có ý gì? Chẳng lẽ thật ỷ vào Ôn các chủ là thân cha của ngươi, ngươi liền lấy thúng úp voi hay sao?”
“Nhạc thiếu môn chủ, sao lại nói như vậy?”
Nhạc thiếu môn chủ hừ một tiếng, Ôn Mê bảo Liễu Băng Nham tuyên đọc văn thư đòi bồi thường của Lam Tiểu Sí cùng các chứng cứ
Lam Tiểu Sí thanh âm tràn đầy ôn nhu, mẫu tính quang huy “xin hỏi các vị thúc bá, có hoài nghi gì với chứng cứ Vũ tộc đưa ra hay không? Nếu mọi người không có dị nghị, như vậy ta sẽ giải thích một chút về phí bồi thường. Thứ nhất, giá Bích linh điểu trên thị trường hiện tại là ba mươi đến tám ngàn lượng bạc một con, mà Bích linh điểu của Vũ tộc đều là vạn dặm mới tìm được một. Ta nói ấu điểu tám ngàn, chư vị hẳn không có ý kiến chứ? Mà ấu điểu lớn lên thành điểu phải mất một năm, tốn bao nhiêu thức ăn, công chăm sóc…”Nàng vẫy tay, có Vũ nhân lập tức tiến lên trình bảng giá thức ăn và công chăm sóc. Lam Tiểu Sí nói tiếp “thực ra chim này ăn cũng không nhiều lắm, một năm cũng chỉ tốn mười hai lượng bạc, có điều vì phòng ngừa sinh bện, trong nước chúng uống có thêm thanh ôn phấn. Cái này thì quý nha, một năm tốn bốn, năm trăm lượng bạc nha”
Còn chưa dứt lời, Trại chủ Hà Phong trại đã giận dữ nói “thanh ôn phấn là Mộc Băng Nghiên chế ra, chẳng lẽ Vũ tộc lại tính theo giá thị trường?”
“Vốn dĩ là không, nhưng Mộc Băng Nghiên đã bị các ngươi đuổi đi, hiện Vũ tộc cũng phải mua từ bên ngoài, đương nhiên phải tính theo giá thị trường”
Mọi người chán nản
Lam Tiểu Sí lại tính tiếp “thức ăn và nước uống đã xong, tiếp theo là phí nhân công. Thuần điểu sư của Vũ nhân muốn luyện ra một Bích lin điểu cần ít nhất ba năm, ba năm, nói dài không dài nói ngắn cũng chẳng ngắn. Mọi người tính bồi thường ba năm tâm huyết và công sức của thuần điểu sư thế nào? Đầu tiên là ba năm chăm, sóc, sau đó có thể truyền tin cho chúng ta ba mươi năm cũng không thành vấn đề, mà hiện việc làm ăn của Vũ tộc không tệ, một Bích linh điểu một tháng nhận bảy, tám đơn hàng, một đơn hàng theo giá các vị hiện trả cho Vũ tộc cũng có tới một, hai trăm lượng. Ta cũng ngại tính giá cao nên làm tròn là một trăm lượng đi, một năm một ngàn hai trăm lượng, ba mươi năm…”
Không thể nhịn được nữa, Động chủ Ưng Sầu giản Phùng Giao hô to “ngươi cam đoan một con Bích linh điểu có thể sống đến bốn mươi năm sao? Chẳng lẽ chúng không bệnh không chết?”
“Haizz, Phùng bá bá nói vậy là không đúng rồi. Phùng bá bá cũng đâu thể cam đoan mình có thể sống đến một trăm tuổi, ta cũng đâu thể bóp chết ngài, đúng không?”
Trại chủ Hà Phong trại tức đến sùi bọt mép, hôn mê ngã xuống đất, môn nhân của hắn giết chết rất nhiều cẩm mao ưng, mà một con cẩm mao ưng có thể sống tới bảy mươi năm…
Mức bồi thường quá mức kinh người, lại chẳng có cách nào, mọi người đành quay sang cầu cứu Ôn Mê. Ôn Mê dở khóc dở cười nhưng cũng phải đứng ra xử lý, đưa ra mức chiết khấu
Lam Tiểu Sí nhấp một ngụm trà dưỡng thần do Vân Thải Chân điều chế, nói “nếu Ôn các chủ đã nói vậy, ta còn có thể thế nào chứ? Tuy Vũ tộc thực sự bị tổn thất lớn nhưng nể tình các vị đều là võ lâm đồng đạo, cũng không còn cách nào khác. Ta trở về khuyên nhủ tộc nhân tiếp nhận thôi”
Từ đó về sau, các môn phái không dám tái phạm, phá hỏng điểu tràng hay giết chết chim truyền tin của Vũ tộc nữa, dù sao đền cũng không nổi
Định xong mức bồi thường, Lam Tiểu Sí liền đi về, hiện Vũ tộc rất nhiều việc, nàng rất bận.
Ôn Mê tiễn nàng xuống núi, có Vi Sinh Từ lại có Vân Thải Chân chăm sóc, hắn không quá lo lắng, chỉ nói “mang thai, bớt động tâm tư chút đi”
Lam Tiểu Sí nói “là bọn họ khi dễ người trước. Ngươi xem, bọn họ biết ta là nữ nhi của ngươi còn khi dễ ta như vậy, quả thực là không coi ai ra gì”
Ôn Mê bật cười “bọn họ đã muốn hợp tác với ngươi, Tiểu Sí, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”
“Dựa vào cái gì” Đột nhiên nàng ngửi được mùi máu tươi, thân ảnh của Vi Sinh Từ lóe lên, chốc lát sau, bắt được một người toàn thân đầy máu.
Vừa nhìn thấy quần áo của người nọ, Ôn Mê và Lam Tiểu Sí đều nhíu mày, là người của quan phủ
Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi là ai?”
Người nọ thân trúng mấy đao đã muốn nói không nên lời, Vi Sinh Từ rót nội lực cho hắn, hắn rốt cuộc mới có sức mở mắt, nhìn thấy Ôn Mê, vội nói “Ôn các chủ, phu nhân và công tử trên đường đến Phương Hồ Ủng Thúy bị người bắt cóc, tung tích không rõ” Nói xong phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh
Ôn Mê cả kinh “Thanh Tỏa” Nhưng người kia đã bất tỉnh, Vân Thải Chân lại không ở đây, hắn đành cho người đi gọi đại phu, tuy nhiên đại phu chưa tới, người kia đã chết
Lam Tiểu Sí nói “Tiểu Từ, cởi quần áo hắn ra, kiểm tra vết thương của hắn, nhìn xem có thể tìm được dấu vết binh khí hoặc võ học của đối phương” Vi Sinh Từ làm theo, Lam Tiểu Sí lại nói với đệ tử Tiên Tâm các “ lập tức bảo Vũ tộc truyền tin tới Hiệp Đô, nói cho Mộ tướng biết Thanh Tỏa phu nhân và Tài Linh công tử mất tính, cũng bảo hắn nói rõ ngày hai người xuất hành cũng đễ chúng ta có manh mối điều tra”
Gặp chuyện như vậy, ngữ khí của nàng vẫn rất bình tĩnh, đệ tử Tiên Tâm các liền lập tức nghe theo mà làm, quên cả hỏi ý kiến Các chủ nhà mình
Ôn Mê nói “hiện trong giang hồ, không có người dám động đến Thanh Tỏa và Mộ Tài Linh” Tuy Thanh Tỏa đã tái giá nhưng ai cũng hiểu rõ tình cảm Ôn Mê dành cho nàng, huống chi Mộ Lưu Tô cũng chẳng phải dạng vừa, động đến hai người họ, thực sự là đồng thời đắc tội cả triều đình lẫn giang hồ
Lam Tiểu Sí nêu ra một cái tên “Ám tộc?”
Ôn Mê nói “ta lập tức đến Lạc Nhật thành”
“Ngươi tính làm gì?”
Ôn Mê nhíu mày, không lên tiếng, dù Lạc Nhật thành phi thường khả nghi nhưng lại không có chứng cứ, hơn nữa nếu thực sự Thanh Tỏa ở trong tay Già Dạ, hắn lại tới cửa bức bách, mẫu tử nàng có thể gặp nguy hiểm.
“Ta thật tò mò, lúc này Già Dạ bắt nương ta và Tài Linh đi rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Nếu thật là hắn, như vậy là để khống chế Mộ Lưu Tô”
Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn Ôn Mê “nói không chừng còn có thể khống chế cả ngươi”
Ôn Mê lại trầm mặc, nếu đối phương thực sự dùng Thanh Tỏa để uy hiếp, có phải hắn sẽ đi vào khuôn khổ? Lỗi nhiều năm trước phạm phải, bây giờ sẽ lựa chọn thế nào?
“Thực ra cũng không cần gấp, nếu ý đồ đối phương rõ ràng, nói rõ mẫu tử bọn họ không nguy hiểm. Có điều ta có tin tức không tốt lắm muốn nói với ngươi?”
Ôn Mê đưa mắt nhìn nàng “tin gì?”
“Tác dụng phụ của Trường Sinh tuyền. Lần trước ta dùng nó thí nghiệm trên vài con chuột, ba ngày sau chúng chết, máu đọng lại thành cát đen nhưng nếu trong vòng ba ngày liên tục dùng Trường Sinh tuyền thì lại không có việc gì. Các ngươi không nên đuổi Mộc Băng Nghiên đi, nếu hắn ở đây, liên thủ với Vân Thải Chân, nếu không chừng có thể hóa giải Trường Sinh tuyền”
“Nếu Già Dạ cho Thanh Tỏa và Mộ Tài Linh uống Trường Sinh tuyền”
“Khả năng này rất nhỏ, ta không thể nhiều lời với người, chuyện Trường Sinh tuyền, ngươi hiểu là tốt rồi. Mộ cha nhận được tin tức chắc chắn sẽ tới tìm ngươi, hi vọng hắn sẽ không gặp chuyện