Bạch Ế nghe được động tĩnh trong rừng, bất chấp nguy hiểm đi vào, nhìn thấy Lam Tiểu Sí ngồi dưới đất, vội nâng nàng dậy “Đại tiểu thư?” Trong lòng hắn, nàng vẫn là đại tiểu thư yêu kiều bướng bỉnh
Lam Tiểu Sí chỉ vào Vi Sinh Từ nằm trên đất, Bạch Ế vội nâng hắn dậy, thấy trên người hắn toàn là máu, còn mơ hồ có chút nội tạng. Trong lòng Bạch Ế chợt lạnh, nghe nói Từ thiếu gia có bệnh, mà dù không bệnh, người bình thường bị thế này, chẳng biết có sống được hay không. Hắn nói “chúng ta trước đưa hắn ra ngoài”
Lam Tiểu Sí nói “đừng, móc hết máu trong miệng và mũi của hắn ra, nahnh”
Bạch Ế làm theo, duỗi tay móc hết máu trong miệng và mũi của Vi Sinh Từ, lại lấy bình nước vẫn mang theo bên người, rửa sạch cho hắn lần nữa. Vi Sinh Từ hơi thở mong manh, Lam Tiểu Sí cố trấn định lại, đưa tay muốn bảo vệ tâm mạch cho hắn nhưng nội lực của hắn lại dồi dào vô tận, chút công lực của nàng căn bản không đủ dùng, đành phải buông tha
Bạch Ế có lo lắng, nghĩ biện pháp duy nhất là mang Vi Sinh Từ đi tìm Vân Thải Chân
Vũ Văn Siêu hỏi “không biết Trường Sinh tuyền có thể trị thương cho hắn hay không?”
Lam Tiểu Sí nhướng mày, Vũ Văn Siêu biết về Trường Sinh tuyền, còn nhắc đến vào thời điểm này là biết nàng có thứ này. Tiểu hoàng đế này…Nàng không ngẩng đầu, lấy trong tay áo ra một cái hộp, bên trong đều là nước và sợi nấm
Bạch Ế kinh hãi “Vũ tôn?”
Lam Tiểu Sí lấy thuốc cầm máu từ trong hà bao bên hông Vi Sinh Từ ra, đổ nước vào, dùng ngân trâm quấy tan. Đợi đến khi sợi nấm hấp thụ thuốc xong, nàng khêu ra một sợi nấm, đút vào miệng Vi Sinh Từ, nói “di chuyển hắn sẽ làm thương thế của hắn nặng thêm, hơn nữa hắn cũng không còn nhiều máu để chảy. Sợi nấm này, ta đã ngâm với thuốc cầm máu mà Vân Thải Chân làm cho hắn, nếu tới kịp, chúng sẽ theo máu mà lan ra, hút máu cũng sẽ ngăn chặn vết thương” Vừa nói, nàng vừa đút cho Vi Sinh Từ thêm nhiều sợi nấm. Những sợi nấm này vì được nuôi dưỡng bởi Trường Sinh tuyền, phát triển rất mau, nhanh chóng tìm được vết thương đổ máu trong cơ thể Vi Sinh Từ, bắt đầu hút lấy rồi bành trướng
Bạch Ế hỏi “ngươi đã sớm có chuẩn bị?”
Lam Tiểu Sí ngữ khí suy yếu “không có, ta chỉ là đang nghĩ cách cầm máu”
Bạch Ế muốn hỏi nàng sau này phải làm thế nào nhưng thấy nàng sắc mặt trắng bệch, nhịn không được, hỏi “Vũ tôn, người không sao chứ?” Vừa nói vừa cởi áo khoác đắp lên người nàng
“Ta không sao, Bạch Ế, hắn còn sống không?” Nàng luôn không dám thăm dò hơi thở của Vi Sinh Từ
Bạch Ế đưa tay thăm dò “còn sống”
Bạch Ế lập tức đi nhặt củi, đốt lửa
Lam Tiểu Sí để Vi Sinh Từ tựa vào vai nàng, nhẹ giọn hỏi “ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện không?”
Vi Sinh Từ không trả lời nhưng hàng mi dài nhẹ nhàng run run, tựa như đang cố gắng mở mắt
Lam Tiểu Sí nức nở “ngươi đừng chết, ta rất sợ. Ta sai rồi, sau này ta sẽ không bao giờ để ngươi đi mạo hiểm nữa, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Vi Sinh Từ hô hấp có chút dồn dập, trong mũi lại chảy ra mấy huyết châu nho nhỏ
Lam Tiểu Sí lau sạch cho hắn “ngươi đừng kích động. Vi Sinh thế gia nhiều bí tịch võ học như vậy, ngươi nghĩ xem có cái gì dùng để chữa thương được không? Nếu không có, ngươi thử dùng Linh xu diệu pháp của Vũ tộc, được không?” Nói xong nàng bắt đầu nhẹ giọng đọc khẩu quyết
Hô hấp của Vi Sinh Từ dần bằng phẳng lại, thanh âm của nàng như ánh trăng trên Cửu Vi sơn, làm người ta thấy an tâm. Hắn cảm thấy mệt chết đi được nhưng cố không ngủ, không muốn cứ thế mà ngủ say, hắn bắt đầu chuyên tâm tự cứu. Từng cảm thấy mình là dư thừa với thế giới này, cũng từng vô số lần nghi ngờ vì sao mình còn sống? Đến lúc này, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã mọc rễ đâm chồi ở nhân gian này, chỉ cần nghĩ tới người mình yêu thương phải sống cô độc trên đời, tim liền đau như đao cắt, ruột gan cũng muốn vỡ ra. Hắn muốn sống sốt. Hắn cắn chặt răng, đánh sâu nội lực vào kinh mạch bị hao tổn, sự đau đớn liền trở nên bé nhỏ trước ý chí muốn sống.
Bạch Ế cảm thấy lửa cháy đủ độ, quay đầu định nói gì đó, lại nhìn tháy Lam Tiểu Sí mặt đầy nước mắt, không biết là đau lòng hay tuyệt vọng. Hắn yên lòng đi đến cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng
Ôn Mê dốc hết toàn lực mang Vân Thải Chân đi, nhưng khi đến đây cũng đã là sau nửa đêm, tâm của hắn liền lạnh như băng, Vi Sinh Từ ói nhiều máu như vậy, còn có mảnh nhỏ nội tạng. Hắn có thể chống đỡ được sao?
Khi đi vào trong rừng, hai người nhìn thấy đống lửa, lập tức đi tới, nương theo ánh lửa nhìn thấy Vi Sinh Từ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Ôn Mê không dám tới gần
Vân Thải Chân dù sao cũng là đại phu, tiến lên bắt mạch cho Vi Sinh Từ, sau đó ngạc nhiên nói “hắn còn sống”
Ôn Mê thở phào nhẹ nhõm “cứu trị như thế nào?”
Vân Thải Chân lại nhẹ nhàng đè ngực Vi Sinh Từ, bị chân khí hộ thể của hắn bắn ngược lại, đành rút tay về “ngươi cho hắn ăn cái gì?” Không giống Trường Sinh tuyền
Lam Tiểu Sí toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vừa vì sợ vừa vì nóng, đáp “ta đút cho hắn ăn sợi nấm mà ngươi trồng được, trước đó cho hắn dùng thuốc cầm máu mà ngươi đưa cho hắn”
Vân Thải Chân “Thế thì thật may”
Lam Tiểu Sí “Thế nào?”
Vân Thải Chân “Mạng xem như đã được giữ lại, sau này rồi nói”
Lam Tiểu Sí gật đầu, Ôn Mê thấy nàng một thân mồ hôi, vội nói “nếu Thải Chân đã nói không có việc gì, ngươi cũng không cần lo lắng, nhìn ngươi xem, toàn thân đều là mồ hôi”
Lam Tiểu Sí nhìn hắn, thân thể nghiêng nghiêng, ngã vào lòng Ôn Mê
Ôn Mê cảm thấy trong đầu ầm vang, sợ tới mức thanh âm cũng thay đổi “Tiểu Sí?”
Lam Tiểu Sí nói “ta không sao, chỉ hơi mệt một chút”
Vân Thải Chân thấy vậy liền tiếp tục mài dược liệu thành phấn, sợi nấm tẩm thuốc cầm máu có băng phu, chườm nóng, cũng chưa hoàn toàn đúng bệnh, hắn cần cho thêm vài vị thuốc nữa
Ôn Mê lo lắng hỏi “ngươi thật không sao chứ?”
Lam Tiểu Sí nhỏ giọng nói “ta sợ hãi”
Ôn Mê vỗ vỗ lưng nàng “hài tử ngốc, không có việc gì là tốt rồi. Tiểu Từ sao lại cùng Bệ hạ đến đây?”
Đến lúc này mọi người mới nhớ ra bên cạnh còn có một vị hoàng đế. Bạch Ế xấu hổ nói “Bệ hạ, ta đưa ngài đi tìm Mộ thừa tướng”
Vũ Văn Siêu sờ sờ mũi, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta bỏ qua như vậy, liền nói “được” Vừa quay đầu, nhìn thấy Vi Sinh Từ, lại nói “hắn…nhìn như còn có bệnh khác?”
Bạch Ế không tiện nhiều lời, bệnh của Vi Sinh Từ càng ít người biết càng tốt, chỉ nói “Già Dạ dùng Hạo Thiên Xích Huyết, công lực tăng cao, rất khó giải quyết” Cũng không quên khen tặng “may mà Bệ hạ không có việc gì. Không ngờ Bệ hạ tuổi còn nhỏ mà đối mặt cường địch vẫn có thể trấn định như thế, không hổ là vua của một nước, là quân chủ của Đại Lương” Nói xong cùng Vũ Văn Siêu rời đi
Ôn Mê để Lam Tiểu Sí tựa vào lòng mình, hỏi “uống nước không?”
Lam Tiểu Sí gật đầu, Vân Thải Chân ở bên kia nói “ta có mang theo thuốc của nàng, ngươi cho nàng uống”
Ôn Mê cầm bình thuốc còn ấm, mở ra nắp bình, muốn đút cho Lam Tiểu Sí. Haizz, lúc nhỏ không chăm sóc, nay đã trưởng thành thành đại cô nương, thật không biết nên làm thế nào. Lam Tiểu Sí liền tự mình cầm bình thuốc, miễn cưỡng uống vài ngụm
Nhìn xiêm y của nàng ướt đến mức nhỏ ra nước, Ôn Mê nói “đi về thay xiêm y trước”
Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ, hồi lâu gật đầu
Khi nàng cùng Ôn Mê trở lại doanh trướng, phát hiện Vi Sinh Kỳ đã chờ ở đây. Nhìn thấy chỉ có hai người trở về, hắn lập tức đứng lên, hỏi “Tiểu Từ đâu?”
Lam Tiểu Sí hai chân mềm nhũn, đi đường phù phiếm. Ôn Mê đáp “ngươi đừng vội, Tiểu Từ gặp được Già Dạ, bị thương, Vân Thải Chân đang trị liệu cho hắn”
Vi Sinh Kỳ sao có thể không gấp, vội hỏi “ở đâu? Thương thế thế nào?”
“Trong rừng cây phía bắc, cách đây ba mươi trượng, ngươi…”
Vi Sinh Kỳ không để Ôn Mê nói hết câu “ta qua đó xem, ngươi chiếu cố tốt cho Tiểu Sí” nói xong đã không thấy bóng dáng
Ôn Mê sửng sốt, có chút cảm khái, Vi Sinh Kỳ rốt cuộc cũng xem Lam Tiểu Sí như là gia đình, biết nhi tử gặp nàng, hắn không hề chất vấn nàng mà còn lo lắng cho an nguy của nàng
Lam Tiểu Sí đi vào trong thay xiêm y, Ôn Mê vẫn không yên lòng, canh giữ bên ngoài, vừa thấy nàng đi ra, liền hỏi “Tiểu Từ sao lại cùng Vũ Văn Siêu đến đây? Ngươi biết Lạc Nhật thành nguy hiểm thế nào mà?”
“Ta cảm thấy sau lưng Già Dạ nhất định còn có chủ mưu”
Ôn Mê ngẩn ra, giống như suy đoán của hắn “ta cũng nghĩ vậy, cứ tưởng đi vào Lạc Nhật thành, chủ mưu sau màn sẽ hiện thân nhưng lại không thấy. Chuyện này liên quan gì tới Tiểu Từ?”
Lam Tiểu Sí vô lực nói “ta nghĩ cha ta, nếu hắn ở đây, nhìn thấy Tiểu Từ, dù thế nào cũng sẽ không xuống tay với y, mà Tiểu Từ cũng có thể bảo hộ thiếu đế”
“Ngươi thật tin tưởng hắn” Thấy Lam Tiểu Sí không nói gì, Ôn Mê nói tiếp “Lam Phỉ xưa nay giảo hoạt, nếu chủ mưu sau màn thật sự là hắn, thật ra lại khó giải quyết”
“Nhưng hiện tại xem ra chắc chắn không phải hắn, Tiểu Từ suýt chút nữa đã chết” Trong mắt nàng vẫn còn ngấn lệ, kinh hồn chưa định
“Được rồi, chuyện lần này ngươi cũng bị kinh hách không ít, sau này đừng lỗ mãng như thế nữa” Ôn Mê vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng nàng
Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi dùng Hạo Thiên Xích Huyết”
“Vốn nghĩ nếu chủ mưu xuất hiện, chúng ta có thể cùng nhau đối phó, hiện tại hắn chẳng những không xuất hiện, mọi người còn bị sợi nấm vây khốn, là ta suy nghĩ không chu toàn”
“Không, hắn đã xuất hiện”
Ôn Mê ngạc nhiên “cái gì?”
Lam Tiểu Sí nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói “Vũ Văn Siêu”:
Ôn Mê chấn động, sao có thể, thiểu đế mới mười bốn tuổi”
“Ta cũng nghĩ như vậy cho nên suýt chút nữa hại chết Tiểu Từ, hiện tại nghĩ lại, hắn là khả nghi nhất”
Ôn Mê sắc mặt ngưng trọng “có chứng cớ sao?”
“Già Dạ là người hai mặt, hắn cấu kết với Mộ cha lại lén giao dịch cùng Lam cha, nhưng người hắn thực sự hợp tác nhất định là Vũ Văn Siêu. Vũ Văn Siêu tuổi còn nhỏ, đúng lứa tuổi tự cho mình là siêu phàm, rất dễ bị người khống chế. Hơn nữa hắn là thiếu đế, hắn có thể cho Già Dạ lợi ích lớn nhất. Cuồi cùng, Mộ cha, Lam cha ta, còn có ngài, đều là khúc xương cứng khó gặp, nếu sự thành, người hắn có thể bắt bí nhất cũng chỉ có Vũ Văn Siêu”
Ôn Mê trên người mồ hôi lạnh xuống dưới, Lam Tiểu Sí tiếp tục nói: “Hơn nữa hắn cái thứ nhất đối phó người, là ta nương cùng đệ đệ của ta. Này rõ ràng là nhằm vào Mộ cha mà đi. Nguyên nhân đâu? Bởi vì trong triều đã không có Mộ cha, chính là Vũ Văn Siêu làm chủ. Đây là Vũ Văn Siêu luôn luôn khát vọng, cũng là hắn cần. Hơn nữa Mộ cha đối ta nương cùng Tài Linh luôn luôn quý trọng có thêm, hắn đối giang hồ triều đình hướng đi đều như lòng bàn tay, nếu nói ai có thể nhường hắn không thêm phòng bị, nhất định là Vũ Văn Siêu.” Ôn Mê toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Lam Tiểu Sí nói tiếp “cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu quả thật vậy, Già Dạ cũng không có khả năng vây phụ tử Mộ cha trong thành mà không bị thương tổn. Hơn nữa, ta thấy Vũ Văn Siêu chỉ có chút đần độn nhưng không đến mức tâm ngoan thủ lạt”
Ôn Mê cười khổ “giang hồ một trận gió tanh mưa máu lại vì một đứa nhỏ cảm thấy cánh đã cứng rắn liền muốn lên trời”
“Đều là lỗi của Mộ cha, quay đầu lại ngươi phải nói hắn, hắn chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết”
Ôn Mê dở khóc dở cười, Lam Tiểu Sí đột nhiên nói “cha, ngươi xem, chuyện này không liên quan gì tới Lam cha ta, ngươi có thể…để hắn trở về Phương Hồ Ủng Thúy, để ta có thể tẫn hiếu, phụng dưỡng hắn đến chết già không”
Ôn Mê đứng dậy “Già Dạ nhất định đã trở về thành, ta muốn đi tìm đám người Mộ Lưu Tô, trước bắt giữ hắn. Chuyện này lần sau lại nói”
“Không cần, ngươi đi tìm hắn, khó tránh khỏi sẽ giao thủ. Hạo Thiên Xích Huyết giúp gia tăng công lực nhưng nếu mạnh mẽ khuếch trương kinh mạch lại gây ra tổn thất phi thường lớn cho cơ thể. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao người dùng Hạo Thiên Xích Huyết đều sống không lâu. Mạnh mẽ tăng công lực sẽ bất lợi cho ngươi”
Ôn Mê cảm thấy âm áp “dù là thế, cũng không thể để Già Dạ làm hại võ lâm”
“Người ta phái đi đã tìm được Tiêu Cảnh Nhu. Nàng sống trong một trấn nhỏ cách Lạc Nhật thành chừng hai mươi dặm, mặc vàng đội bạc, tôi tớ thành đàn, cuộc sống rất không tệ”
“Tiêu Cảnh Nhu?” Ôn Mê nghĩ nghĩ liền hiểu “mẫu thân của Liên Kính? Ngươi dùng nàng làm gì? Uy hiếp Liên Kính sao? Muốn để Liên Kính đi giết Già Dạ?”