Liên Kính trốn đã rất nhiều ngày, Lam Phỉ hạ độc quá ngoan độc, khiến hắn nghiến răng giận dữ, hận không thể lột da rút gân lão hồ ly này. Nhung lúc này hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, mẫu thân đột nhiên liên lạc với hắn
Tiêu Cảnh Nhu mấy năm qua có thể nói là hết lòng vì nhi tử mà tính toán. Sau khi biết chuyện Liên Kính dùng Huyễn khởi la độc chết Mộ Dung Tú, nhưng nàng không trách nhi tử còn cảm thấy hắn là người có thể làm đại sự, có câu vô độc bất trượng phu, mình không giúp mình, chẳng lẽ còn thực sự chờ thần linh phù hộ. Cho nên nàng mỗi ngày đều đến Cửu Vi sơn giúp Bộ Hàn Thiền xử lý việc vặt trong nhà Vi Sinh thế gia, nàng cố ý lấy lòng, mọi việc đều làm đến thỏa đáng. Hơn nữa Vi Sinh Kỳ đau xót bi phẫn, không rảnh để ý mọi việc, càng khiến nàng ở Cửu Vi sơn đứng vững gót chân. Vi Sinh Từ bị phụ thân mình giam cầm trong thạch động, nghĩ tử như Liên Kính đột nhiên trở thành nhân vật quan trọng, Tiêu Cảnh Nhu cảm thấy nhi tử mình làm một bước này rất đúng. Nàng mười bốn tuổi gả cho kiếm khách Liên Tốn, mười sáu tuổi sinh hạ Liên Kính, thời điểm này vẫn được xem là phong nhã hào hoa. Có đôi khi nhìn Vi Sinh Kỳ cường tráng vĩ ngạn, dù là bộ dáng hay võ công đều mạnh hơn vong phu của nàng rất nhiều, trong lòng nàng liền nảy sinh tâm tư khác, mỗi khi ở trước mặt Vi Sinh Kỳ đều ôn nhu như nước, một lòng muốn thay thế vị trí nữ chủ nhân của Mộ Dung Tú. Tiếc là Vi Sinh Kỳ cả người như chết rồi, là một thể xác không hồn, mỗi ngày không ở trước mộ ái thê phát ngốc thì đến thạch lao dạy võ công cho Vi Sinh Từ. Nhu tình của nàng liền trở thành hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, tuy nhiên nàng vẫn không nản lòng, mỗi ngày đều cố ý ăn mặc trang điểm, chỉ trông mong nam nhân này ngoái đầu nhìn một cái. Sự si tình của Vi Sinh Kỳ đã đả động nàng, tiếc là mộng đẹp này cuối cùng lại bị Lam Tiểu Sí phá vỡ. Sau khi bị đuổi khỏi Cửu Vi sơn, tình trạng của hai mẹ con rất thê thảm, nàng trút mọi oán hận lên người Lam Tiểu Sí, còn làm nhiều hình nộm, ngày ngày châm kim nguyền rủa yêu nữ này chết không được tử tế. Tiếc là việc không linh, Lam Tiểu Sí vẫn sống tốt. Về sau Liên Kính nhận Già Dạ làm nghĩa phụ, võ công cũng khôi phục, nàng từ chỗ không có nhà để về lại trở thành quý phu nhân, trong nhà nô bộc thành đàn, cuộc sống không tệ. Chỉ là mỗi khi nhớ tới Vi Sinh Kỳ, nàng lại hận không thể cắt da xẻo thịt Lam Tểu Sí
Hôm nay Tiêu Cảnh Nhu tỉnh lại, cảm giác trong lỗ mũi có chút khác thường, nàng đưa tay sờ, đụng phải thứ gì đó nhỏ như sợi tóc nhưng không phải là lông mũi. Nàng cầm gương soi, dùng tay ngoáy mũi, cuối cùng lôi ra được một sợi nhỏ trắng dài như sợi tóc. Sau đó nàng phát hiện sợi tơ này ngày càng nhiều, còn là từ trong cơ thể của nàng bò ra ngoài. Không lâu sau, mấy nha hoàn hầu hạ bên người nàng cũng xảy ra dị trạng này. Tiêu Cảnh Nhu hoảng sợ, vội dùng mật thư liên lạc với Liên Kính
Độc trên người Liên Kính ăn mòn da thịt hắn, chỗ da thịt bị ăn mòn biết thành độc tương mới, một tầng rồi lại một tầng, Trường Sinh tuyền chữa khỏi tầng này, tầng khác lại tiếp tục nảy sinh. Hắn đành phải lóc hết toàn bộ thịt bị độc làm thối rửa, cảm giác thống khổ phi thường nhưng so với ngày ngày bị độc tương ăn mòn vẫn dễ chịu hơn. Khi nhận được thư của Tiêu Cảnh Nhu, hắn dưỡng độc cũng không sai biệt cũng quá hiểu tình huống mà nàng viết trên thư cho hắn. Đó chính là phấn nấm của Ám tộc Giáo phụ Già Dạ, dùng Trường Sinh tuyền nuôi dưỡng, cách mấy ngày phải dùng Trường Sinh tuyền môt lần, nếu không sợi nấm sẽ hấp thu huyết nhục của người làm thức ăn. Mà hiện tại, thứ đó lại ở trong cơ thể của hắn, cho thấy Già Dạ thấy hắn đã lâu không về, hạ độc với mẫu thân hắn để tính kế hắn thôi. Nghĩa phụ nghĩa tử gì chứ, cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi,Vi Sinh Kỳ như thế, Già Dạ cũng vậy. Hắn liền bỏ qua việc đối phó Lam Phỉ, chạy về chỗ Tiêu Cảnh Nhu trước.
Tiêu Cảnh Nhu vừa nhìn thấy hắn, khóc lóc nói “Kính nhi, nương rốt cuộc trúng tà gì, sao có thể như vậy”
Liên Kính xem xét bệnh trạng của nàng, giống như hắn dự đoán. Sau đó hắn lấy bên hông ra một lọ Trường Sinh tuyền, nhỏ vào chén nước vài giọt, nói “nương, trước uống cái này đi”
Tiêu Cảnh Nhu nghe lời, uống cạn chén nước. Liên Kính đưa lọ Trường Sinh tuyền cho nàng “nếu không khỏe, dùng nước suôi này, nhỏ vào chén nước một hai giọt, không cần nhiều lắm”
Tiêu Cảnh Nhu run giọng hỏi “Kính nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặt của ngươi…là ai làm ngươi bị thương thành như vậy?”
Vết thương trên người Liên Kính nhờ Trường Sinh tuyền đã khép lại, độc tương lại ăn mòn, trải qua mấy ngày nay, quản thật rất khủng bố dữ tợn. Hắn nói “đã tốt hơn rất nhiều, ta muốn hồi Lạc Nhật thành một chuyến. Mẫu thân bảo trọng” Nói xong, không đợi Tiêu Cảnh Nhu hỏi thêm, quay người, rời đi
Sau khi Già Dạ trở lại Lạc Nhật thành, trong lòng liền thấy bất an. Thoạt nhìn Ôn Mê giống như cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết. Một Vi Sinh Từ đã khó giải quyết, nếu có thêm Vi Sinh Kỳ, e là hắn không có phần thắng. Hắn uống một lọ Trường Sinh tuyền, chợt nghe động tĩnh phía sau, quay đầu liền thấy Liên Kính đã nhiều ngày không thấy, liền hỏi “Kính nhi, vi phụ lệnh ngươi tiến vào Cửu Vi sơn đào trộm thi cốt Mộ Dung Tú, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?”
Liên Kính quỳ xuống “nghĩa phụ, hài nhi vô năng, trúng mai phục của Lam Phỉ, người bị độc tương, chậm trễ đến nay, thỉnh nghĩa phụ trách phạt”
Già Dạ nhìn vết thương trên mặt hắn, hỏi “sao sơ suất như thế? Đứng lên đi”
Liên Kính đứng lên, Già Dạ dùng Trường Sinh tuyền tưới lên vết thương của hắn, độc tương bị Trường Sinh tuyền tẩy rửa, chận rãi đọng lại. Hắn dùng đầu ngón tay khẽ gảy, độc tương liền hóa thành phấn
Liên Kính cảm thấy đau nhức nhiều ngày giảm đi rất nhiều, cúi đầu nói “hài nhi tạ ơn nghĩa phụ”
“Không có gì. Có điều này Ôn Mê cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, e là Lạc Nhật thành không phải đối thủ của hắn” Già Dạ lo lắng nói
Hắn dùng từ cũng, Liên Kính hai mắt lóe sáng, nói như vậy võ công Già Dạ tăng tiến nhanh là vì dùng Hạo Thiên Xích Huyết? Nhưng mà hắn lấy Hạo Thiên Xích Huyết ở đâu ra? Lạc Nhật thành từng hao tổn tâm cơ muốn có được phối phương Hạo Thiên Xích Huyết của Vũ tộc nhưng lão gia hỏa Lam Phỉ kia gian trá vô cùng, nhiều năm qua, hắn tuy bồi dưỡng tử sĩ cho triều đình nhưng luôn không chịu tiết lộ phối phương. Vì thế Già Dạ mới đầu nhập Mộ Lưu Tô, muốn liên thủ với Một Lưu Tô để cướp lấy, nhưng ngay cả như vậy, Vũ tộc cũng không giao ra. Ám tộc từng có mười chiến sĩ được rót Hạo Thiên Xích Huyết, hiện mấy người này đang ở đâu?
Liên Kính toan tính “tiếc là hài nhi công lực không đủ, hận vẫn chưa dùng Hạo Thiên Xích Huyết, nếu không hài nhi dù chết cũng chấp nhận gia tăng công lực, bảo hộ nghĩa phụ”
Già Dạ chỉ mỉm cười đáp “đáng tiếc Lam Phỉ vẫn chưa chịu giao ra phối phương của Hạo Thiên Xích Huyết, để nghĩa phụ giúp ngươi gia tăng công lực” Hắn cũng không ngốc. Hiện Liên Kính đã dùng Trường Sinh tuyền, chỉ vì không biết chỗ con suối nên vẫn chịu bị hắn khống chế, nếu y cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, công lực chắc chắn sẽ cao hơn hắn. Ôn Mê tuy là đối địch nhưng vẫn là quân tử, không đáng sợ, nhưng nếu Liên Kính gia tăng thực lực, rất khó để khống chế
Liên Kính cũng nhìn ra, bình tĩnh nói “nghĩa phụ nói phải”
Hai người hai tâm tư, hồi lâu Liên Kính nói “nghe nói Già Ân và Nguyệt muội vẫn còn trong tay Vũ tộc, nghĩa phụ có cần hài nhi đến đó cứu bọn họ ra?” Nếu ngươi không tin ta, như vậy để nhi tử của mình dùng Trường Sinh tuyền lại rót thêm Hạo Thiên Xích Huyết, hẳn là ngươi sẽ tin chứ?
Già Dạ trầm ngâm, Già Ân đương nhiên có thể tin được. Hồi lâu hắn nói “cũng được, thừa dịp Vi Sinh Từ đang bị trọng thương, Vi Sinh Kỳ hiện đang phải bảo hộ đám người Vân Thải Chân và Vũ Văn Siêu, chúng ta đến Phương Hồ Ủng Thúy một chuyến đi”
Liên Kính cười lạnh trong lòng, quả nhiên ngươi không tin ta
Đám người Ôn Mê lúc này cũng không khá hơn. Vi Sinh Từ bị thương, những người khác bị hạ sợi nấm, Lam Tiểu Sí mang thai, Ôn Mê dùng Hạo Thiên Xích Huyết, Vũ Văn Siêu vô dùng, Mộ Lưu Tô và Mộ Tài Linh đều bị ép dùng Trường Sinh tuyền. Đúng là cục diện lộn xộn
Lam Tiểu Sí để Ôn Mê đi đón Mộc Băng Nghiên, nàng tin hiện chỉ có hắn mới có thể đảm bảo an toàn cho Mộc Băng Nghiên. Ôn Mê cũng phải lén rời đi, không để Già Dạ biết hành tung của hắn mà đột kích, không có hắn, những người còn lại không ai có thể đấu lại y. Tuy việc này có phần mạo hiểm nhưng Vi Sinh Từ luôn hôn mê bất tỉnh, cũng không còn cách nào khác
Vi Sinh Kỳ ngày ngày canh chừng bên cạnh Vân Thải Chân và Vi Sinh Từ, không thể để Vân Thải Chân xảy ra chuyện vào lúc này
Bên ngoài Lạc Nhật thành, lửa vẫn bốc cao đến tận trời, bầu trời cũng bị nhuộm thành màu vàng đỏ. Lam Tiểu Sí ngồi trên chạc cây ở phía xa, ngây ngốc nhìn ánh lửa. Thỉnh thoảng có quan binh tiến lên thêm củi lửa. Ám tộc không thích ánh sáng nên vào lúc này không có ai lộ diện. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng quay đầu thì thấy Mộc Hương Y. Hắn vốn quản lý chuyện các cửa hàng khác của Vũ tộc nhưng không yên lòng bên này nên vẫn chạy tới
Lam Tiểu Sí hỏi “sao ngươi lại tới đây? Vũ Đài đâu?”
Mộc Hương Y ngồi xuống cạnh nàng “hiện cao thủ giang hồ đều ở bên cạnh, không ai dám gây hấn với điểu tràng và trạm dịch, có nàng ở đó là đủ rồi”
“Ngươi luôn bỏ mặc thê tử như thế, không tốt”
Mộc Hương Y chuyển đề tài “ngươi ở đây làm gì?”
“Trong lòng loạn, đi ra ngoài hứng gió” Nàng mang thai đã năm tháng, bụng cũng gồ lên
“Tiểu Từ bị thương, ngươi không đi vào bồi hắn?”
Lam Tiểu Sí không nói, Mộc Hương Y khó có được mỉm cười, nói “như vậy có vẻ không tình cảm lắm”
Lam Tiểu Sí do dự, hồi lâu nói ‘ta không muốn đi vào”
Mộc Hương Y ôm nàng, để nàng tựa đầu lên vai hắn “hồi nhỏ, mỗi lần ngươi khóc nháo, đều ầm ỹ muốn ta cõng, sau đó ngươi ngủ thiếp trên lưng ta”
“Giờ cũng muốn ngươi cõng”
Mộc Hương Y nhẹ nhàng gõ đầu nàng “ngươi đã trưởng thành. Thứ ngươi muốn không còn là kẹo hay đồ chơi, ngươi cần phải tự mình quyết định lấy hay bỏ”
Hắn luôn hiểu nàng nhất. Ánh mắt Lam Tiểu Sí ươ ướt “ta mắc gì phải trưởng thành chứ?”
Mộc Hương Y không nhúc nhích, để nàng dựa vào, một lát sau vang lên tiếng ngày nho nhỏ của nàng. Mấy ngày nay luôn không ngủ ngon, cũng may xa xa có đốt lửa, không quá lạnh.
Phương Hồ Ủng Thúy, Già Ân và Già Nguyệt bị nhốt trong một căn phòng tối. Sau khi Lam Tiểu Sí rời đi cũng không hạn chế hành động của bọn họ, nàng đã nói mọi quan hệ lợi hại, cũng không lo lắng bọn họ chạy trốn, dù sao cũng đã nói tới mức đó, nếu cứ xen vào lựa chọn của người khác thì không tốt lắm
Già Dạ rất nhanh đã tìm được hai huynh muội. Già Ân nhìn thấy phụ thân, muốn nói lại thôi. Già Nguyệt thì nhào qua, hô to “cha”
Già Dạ nhìn ái nữ, mấy ngày qua ở Vũ tộc nghỉ ngơi thích đáng, vết thương phơi nắng trên người hai người đã bắt đầu khỏi hắn. Hắn nói “đi với cha, chúng ta rời khỏi nơi này”
Già Ân nói “cha, ta cảm thấy…” Biết rõ tính Già Dạ nhưng hắn vẫn nói “ta cảm thấy Ám tộc không thế thấy ánh sáng, có thể hảo hảo sống ở Lạc Nhật thành chẳng phải là tốt nhất với Ám tộc sao?”
Già Dạ quay đầu nhìn hắn “ngươi nói gì?”
“Cha, ngươi đã tìm được Trường Sinh tuyền, đủ để trường sinh bất lão nhưng thế thì sao? Xưng bá giang hồ hay thống trị thiên hạ? Chuyện này quan trọng vậy sao?”
Già Dạ táng cho hắn một bạt tai “ngươi tin yêu nữ Lam Tiểu Sí kia? Một khi đã vậy, ngươi ở lại Phương Hồ Ủng Thúy đi, ta coi như không có đứa con trai này”
“Ta chỉ là không hiểu, cha, ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Già Dạ quát lớn “Ngậm miệng. Ta chỉ hỏi lại lần nữa, ngươi có đi theo ta không? Nếu không, ngươi cứ ở lại chỗ này” Thực ra hắn ở lại đây cũng tốt, nếu Trường Sinh tuyền tốt, vì sao từ trước tới giờ mình không cho huynh muội hắn dùng chứ? Nghĩ vậy nhưng vẫn xoay người rời đi
Liên Kính nhìn thoáng qua Già Ân “Ôn Mê đã dùng Hạo Thiên Xích Huyết, thực lực tăng cao. Chúng ta nhất định phải đoàn kết, Giáo phụ là phụ thân chúng ta, cũng không thể để mình hắn đơn độc đối phó với địch nhân”
Già Ân giật mình. Già Dạ vung tay áo lên “thôi, các ngươi cứ ở lại đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Lạc Nhật thành, sau đó…” Đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa, sau này chỉ sợ không bao giờ gặp lại nữa. Tự mình bảo trọng
Liên Kính không cam lòng, quay đầu nhìn Già Ân. Lúc này mà vẫn muốn bảo hộ cho nhi tử, nữ nhi của mình sao. Hắn nói ‘ngươi thực sự trơ mắt nhìn nhân sĩ chính đạo giết phụ thân thân sinh của mình sao? Đến lúc đó, tay bọn họ dính máu của nghĩa phụ rồi cùng ngươi nâng cốc đàm luận?” Nói xong xoay người rời đi
Già Nguyệt khóc lóc chạy theo “cha, ta đi theo ngươi”
Già Ân gọi nàng “Nguyệt nhi”
Già Nguyệt nước mắt như mưa ‘ta biết ngươi coi trọng yêu nữ Lam Tiểu Sí kia. Ngươi liền mặc kệ