Vô Tình hải ở hướng đông, là một mảnh thủy vực mờ mịt, thuyền đi trên biển, trước mắt chỉ thấy khói nước mờ mịt.
Già Dạ một thân hắc bào đứng ở đầu thuyền. Rời khỏi Lạc Nhật thành, cảm xúc của chiến sĩ Ám tộc có phần xuống thấp.
Liên Kính đứng trên bong tuyền, chỉ thấy bầu trời một màu thủy lam, gió thổi qua mang theo vị mặn Hắn có chút thất thần, đột nhiên nhớ ra trong bí tịch của Vi Sinh thế gia có một loại công pháp có thể hấp thu công lực của người khác, tên là Vạn Lưu Hồi Tông. Nhưng các đời gia chủ của Vi Sinh thế gia cảm thấy loại công pháp này là tà công, không làm mà hưởng, không có chí tiến thủ cho nên luôn cấm người trong tộc sử dụng. Tuy vậy, thân là thế gia có võ học đứng đầu, cũng sẽ không ngăn cản truyền nhân tu tập, mục đích là để có thể phá giải. Khoảng cách gần như vậy, nếu mình tấn công? Nhưng ngay lập tức Liên Kính đã xóa bỏ ý nghĩ này, công lực Già Dạ cao hơn hắn rất nhiều, công lực Già Dạ cao hơn hắn nhiều, Vạn Lưu Hồi Tông chưa hẳn đối phó được hắn
Nghĩ vậy, Liên Kính bước lên, nói “nghĩa phụ, bên ngoài nắng đã lên cao, vẫn nên vào khoang thuyền đi”
Già Dạ đột nhiên nói “Trường Sinh tuyền chúng ta mang theo, trong vòng năm ngày cần dùng máu người điều hòa” Liên Kính sửng sốt, Già Dạ hạ thấp giọng không để những người khác nghe được “tìm ba nữ bảy nam, giết lấy máu, nếu không Trường Sinh tuyền sẽ khô cạn, mọi người đều sẽ mất mạng”
Liên Kính kinh hoảng, đây là nguyên nhân Già Dạ mang theo nhiều người lên thuyền như vậy, là hắn muốn dùng máu của những người này để điều hòa Trường Sinh tuyền. Tuy nhiên ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói “dạ, ta sẽ làm thỏa đáng, nghĩa phụ an tâm”
Già Dạ gật đầu, xoay người đi vào khoang thuyền
Liên Kính lén gọi ba nữ bảy nam đi xuống đáy thuyền. Già Ân nhìn thấy, cũng hiểu là để làm gì nhưng chuyện đã đến mức này, phản đối đều vô dụng.
Già Nguyệt cũng không ngủ được, hỏi “ca ca, chúng ta cứ vậy đợi sao? Không làm chuyện gì khác?”
Già Ân thở dài, trên thuyền chỉ có Già Nguyệt không dùng Trường Sinh tuyền “trở về phòng của ngươi đi “Nha đầu ngốc, hi vọng ngươi vĩnh viễn không biết được, có thể an tĩnh ở trên thuyền là chuyện cỡ nào hạnh phúc
Đến tối, có người phát hiện ra trên thuyền thiếu người, tìm mãi không được liền báo với Già Dạ
Già Dạ nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói “nếu muốn đến tiên sơn, từ nay về sau trường sinh bất lão, há có thể dễ dàng thực hiện. Từ xưa đến nay, ngay cả đế vương cũng chưa chắc tìm ra con đường trường sinh. Nơi này cách tiên sơn chỉ có bốn mươi ngày thủy trình, chúng ta cần tám mươi danh nam danh nữ hiến tế thần linh, những người còn lại có thể trường sinh”
Mọi người ồn ào hẳn lên, nữ tử đều mặt xám mày tro nhưng công lực của Già Dạ cao như thế, không có ai là đối thủ của hắn.
Già Dạ cũng biết những người này vô lực phản kháng, huống chi lại đang ở trên biển, có thể chạy đi đâu, liền nói “ các ngươi chỉ cần an phận thủ mình, khả năng sống sót vẫn rất cao. Dù sao cũng chỉ là mấy chục người mà thôi, nếu có người muốn vọng động, vậy đối với ta thực sự không thể nào tốt hơn”
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên phát hiện mình đang là dê trong miệng cọp
Kim Ưng vẫn bám theo chiếc thuyền, trong bốn mươi bốn chiến ưng, thân thể của hắn là tốt nhất, vây cá ở trong nước giãn ra, dần dần từ trong suốt biến thành hoàng kim. Hắn biến chủ nhân của mình hiện là ai, nên thỉnh thoảng hắn hướng lên trời, truyền lại tin tức cho Thanh Bằng, Hỏa Tước. Trên biển không có đất liền, mọi người không dám tiếp cận quá gần, Hỏa Tước lại không có cánh, Thanh Bằng chỉ có thể mang theo nàng bay lượn, khá vất vả. Cách vài ngày trên thuyền lại ném xuống vài thi thể, bọn họ xem xét, phát hiện thi thể bị rút hết máu, không khỏi rét mà run
Đi được bốn mươi ngày, rốt cuộc thuyền cũng cập vào một hòn đảo. Hơn ba trăm người mừng rỡ như điên, bọn họ thành công, trường sinh bất lão, không bệnh không chết. Già Dạ lạnh mắt nhìn hết thảy, Già Nguyệt và Già Ân cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người đi lên đảo, trên đảo là đả tảng oanh bạch như ngọc, phản chiếu ánh mặt trời lộ ra ánh sáng quái dị. Già Dạ đưa mọi người đến một thạch động thiên nhiên, trong động có dấu vết cây đuốc, hiển nhiên là hắn đã từng ở đây
Liên Kính luôn cẩn thận lưu ý chung quanh, trong động tràn ngập mùi hương ngọt của Trường Sinh tuyền, ngửi vào khiến người ta có cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Đám người đi trong thạch động ước chừng một cách giờ, ở cuối động là một dòng nước trắng sữa từ trên cao chảy xuống, giống như thiên hà thủy rớt xuống nhân gian. Ai nấy đều hoan hô vui mừng
Già Dạ nói “nơi này từ đây sẽ là doanh địa của chúng ta, hòn đảo nhỏ này sau này đổi tên thành Trường Sinh đảo”
Một chiến sĩ Ám tộc quỳ xuống “Giáo phụ thánh an” Những người khác cũng quỳ xuống, tung hô
Già Dạ nhìn thoáng qua Trường Sinh tuyền, ánh mắt âm trầm “đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi”
Mọi người lập tức tản ra đi tìm chỗ nghỉ ngơi
Già Ân hỏi “cha, hài nhi không hiểu, trước giờ ngươi không phải là người dã tâm bừng bừng, cũng chưa từng muốn xưng bá giang hồ, chẳng lẽ Trường Sinh tuyền hấp dẫn ngài đến thế sao?”
Già Dạ quay đầu “ngươi theo ta”
Già Ân còn đang khó hiểu, Già Dạ đã hóa thành sương mù, duỗi tay ấn lên tường một ca, thạch bích vỡ ra. Già Ân vội theo hắn đi vào bên trong, phát hiện bên trong lại có một cái động khác. Chung quanh là thạch trắng sữa nở rộ như hoa sen, ở giữa là một cái ao, bên trong có một người đang ngâm mình
Già Ân lắp bắp kinh hãi “đây…”
Già Dạ đi đến trước áo, quỳ xuống “thuộc hạ Già Dạ, tham kiến Bệ hạ”
Già Ân giật mình “cái, cái gì? Bệ hạ?”
Người trong ao mở to mắt “ngươi đã đến rồi” Tựa hồ không kinh ngạc với sự xuất hiện của Già Dạ
Già Dạ quay đầu ra lệnh cho Già Ân “quỳ xuống”
Già Ân quỳ xuống nhưng vẫn rất mơ hồ “Bệ hạ?” Hiện hoàng đế của Đại Lương chẳng phải là Vũ Văn Siêu mười bốn tuổi sao? Người này là ai? Sao phụ thân lại gọi hắn là Bệ hạ, còn ở trong Trường Sinh tuyền cơ mật?
Người trong ao lên tiếng “trẫm là Vũ Văn Tật, phụ thân của Vũ Văn Siêu, quốc chủ Đại Lương”
Già Ân kinh hoàng “nhưng không phải ngài đã….?” Hắn vốn đã bệnh chết vào mười bốn năm trước ah
Vũ Văn Tật cười lạnh “để phụ thân ngươi giải thích với ngươi đi”
Già Dạ “hai mươi mốt năm trước, Bệ hạ thân mang quái bệnh, thái y trong cun thúc thủ vô sách. Ta thân là Ám ảnh long vệ, ra ngoài tìm kiếm danh y. Lúc đó, Mộc Băng Nghiên là y giả nổi tiếng nhất Đại Lương”
Già Ân “Mộc…Mộc Băng Nghiên?Vũ tộc Hố Bất Lão”
Già Dạ “lúc đó hắn chưa ở Vũ tộc. Chúng ta tìm được hắn, hứa dùng vạn kim để hắn chữa bệnh cho Bệ hạ nhưng hắn chỉ xem mạch một lần liền nói Bệ hạ bị bệnh nguy kịch, nếu mổ bụng rửa ruột có thể sống thêm năm năm”
Già Ân hiểu ra “giang hồ đồn rằng năm đó Mộc Băng Nghiên chữa bệnh thất sách, bị người nhà bệnh nhân trả thù, là do các ngươi gây nên?”
Vũ Văn Tật cười lạnh “nếu hắn nói mổ bụng rửa ruột là có thể sống, trẫm thân là vua của một nước không thể chỉ nghe lời của hắn đã giao phó tính mạng của mình”
Già Ân thì thào “cho nên các ngươi giết già trẻ lớn bé cả nhà hắn?”
Già Dạ “tội khi quan, há có thể dễ dàng tha thứ”
Già Ân nghe mà cả người rét run
Già Dạ “về sau chúng ta tìm được hậu nhân của Kỳ hoàng thế gia, nhưng hắn đã rời đi, chỉ để là một quyển bảo điển. Ta phụng mệnh Bệ hạ xuất ngoại tìm kiếm thần dược được ghi trong bảo điển, trải qua nhiều trắc trở, rốt cuộc cũng tìm được Trường Sinh đảo. Nhưng Trường Sinh tuyền không thể rời khỏi đảo, vì một khi mang đi ra ngoài, nó sẽ ngưng kết như muối tinh. Dùng mọi thủ đoạn, chúng ta chỉ có thể đưa Bệ hạ lên đảo điều dưỡng”
Già Ân “sao có thể? Chẳng lẽ Mộ Lưu Tô không biết Bệ hạ còn sống?”
Vũ Văn Tật “Mộ Lưu Tô trước giờ luôn trung thành với trẫm nhưng trẫm không có mặt, nước không thể không có chủ. Hắn thân là thừa tướng, nếu biết ta vẫn chưa chết, sẽ không dốc toàn lực phụ tá Siêu nhi”
Già Ân hiểu ra “ngươi giả chết”
Vũ Văn Tật không lên tiếng. Già Dạ nói “Trường Sinh tuyền quả nhiên diệu dụng vô cùng, bệnh tình của Bệ hạ dần khỏi hẳn, ta vốn định đưa hắn rời khỏi đảo nhưng không ngờ, sau khi rời đi ba ngày, hắn liền già đi nhanh chóng, giống như ông lão trăm tuổi, bệnh trong người cũng phát tác, thống khổ vô cùng. Ta không có cách nào, may mà Trường Sinh tuyền mang theo bên người chưa ngưng kết, dùng lần nữa, Bệ hạ mới khôi phục như trước”
Già Ân nhìn phụ thân mình, ánh mắt xa lạ. Già Dạ nói tiếp “ta lại bắt Mộc Băng Nghiên, muốn hắn nghiên cứu cách khiến Trường Sinh tuyền không ngưng kết. Lúc đó hắn hạ độc ở Hiệp Đô, giết hại mấy ngàn dân chúng Hiệp Đô, bị người trong thiên hạ đuổi giết. Cho nên hắn rất hợp tác, trải qua nghiên cứu, hắn nói cho chúng ta biết máu người có thể điều hòa Trường Sinh tuyền, khiến nó không bị ngưng kết”
Già Ân “các ngươi giết cả nhà hắn, hắn còn có thể làm việc cho các ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng hắn lừa các ngươi?”
Sắc mặt Già Dạ cứng đờ khó coi “đúng là hắn đã lừa chúng ta. Máu người quả thậ có thể khiến Trường Sinh tuyền không đông, nhưng hắn đã hạ độc mười người mà chúng ta dự định lấy máu, cho nên khi Bệ hạ uống Trường Sinh tuyền có pha máu của những người này, từ đó về sau phải ngâm mình trong nước suối, làn da toàn thân không thể chịu một chút nhiệt khí nào. Mộc Băng Nghiên cũng độc chết thị vệ canh giữ hắn, bỏ trốn mất dạng, không biết tung tích. Ta chỉ có thể đưa Ám ảnh long vệ đến Lạc Nhật thành, nơi này gần Vô Tình hải, đến Trường Sinh đảo rất thuận tiện, hơn nữa nơi đó hẻo lánh, chẳng những có thể tránh ánh nắng cũng có thể rời xa tầm mắt của Mộ Lưu Tô”
“Cho nên, cha, ngài là Ám ảnh long vệ?”
“Luôn là như vậy’
“Như vậy có nghĩa Ám tộc chúng ta không thể thấy ánh sáng là có nguyên nhân khác?”
“Chúng ta vốn là người sống dưới lòng đất trong lăng mộ của vương triều Đại Lương, trường sinh tồn trong bóng tối, độc tố thấm dần vào làn da và máu, lâu ngày liền không thể thấy ánh mặt trời. Hiện ngươi đã biết tất cả, cũng chứng tỏ ngươi đã là một phần tử của Ám ảnh long vệ. Việc này vốn cũng không nên gạt ngươi”
Vũ Văn Tật “lúc trước khi trẫm bệnh nặng, Tiên Tâm các bảo vệ Vũ Thải Chân, Vũ tộc bao che cho Mộc Băng Nghiên. Các thế lực giang hồ này thực sự không để triều đình vào mắt”
Già Ân “lời Bệ hạ nói, ta không dám gật bừa. Bệ hạ đã biết Mộc Băng Nghiên là thần y, khi cầu y, nên nghe lời hắn nói. Cho dù Bệ hạ có điều hoài nghi hắn, để hắn rời đi là được, cần gì phải giết cả nhà hắn? Mộc Băng Nghiên giết mấy ngàn dân chúng ở Hiệp Đô, suy cho cùng cũng do Bệ hạ mà ra”
Già Dạ gầm lên “nghiệt tử, ngươi nói cái gì?”
Già Ân “Bệ hạ, Vân Thải Chân vì sao trốn đi, xin Tiên Tâm các giúp đỡ? Chẳng lẽ không phải vì không muốn đi vào vết xe đổ của Mộc Băng Nghiên sao? Ngài thân là quân chủ của một quốc gia lại vì tính mạng của ngài mà hi sinh nhiều người vô tội vậy sao?”
Vũ Văn Tật nhìn hắn, hắn cũng không lui ra sau “từng ấy năm tới nay, chẳng lẽ ngài chưa từng hối hận sao?”
Vũ Văn Tật “Già Dạ, nhi tử này của ngươi dạy dỗ cũng không tệ ah”
Già Dạ rút kiếm ra, lạnh lùng nói “Già Ân, ngươi còn vô lễ đừng trách ta không niệm tình phụ tử”
“Cha, ta nói không đúng