Chuyện ở Trường Sinh đảo là rất nguy cấp, nhưng Thái Cực Thùy Quang lại cách Vô Tình hải quá xa, Lạc Nhật thành thì ban ngày quá ngắn, chỉ có Phương Hồ Ủng Thúy là khiến mọi người thư thái cả về thể xác và tinh thần. Vì thế chưởng môn các phái đều tề tựu tại đây để thương lượng đối sách, Lam Tiểu Sí cũng mang theo Tiểu Dực đến dự
Có người bất mãn “Vũ tô, Ôn các chủ đang chủ trì hội nghị, ngươi chỉ chăm sóc hài tử, quá không quan tâm đến việc của giang hồ đồng đạo rồi?”
Lam Tiểu Sí “hừ, Vi Sinh thế gia còn không tham gia, sao các ngươi không thấy bọn họ vô lễ”
Mọi người nhíu mày “bọn họ không giống. Bọn họ vốn dĩ đã không tham gia”
Lam Tiểu Sí “tuy ta mang theo hài tử nhưng tai vẫn nghe chăm chú, còn đang nghiêm túc tự hỏi. Hơn nữa các ngươi không mang theo hài tử đến là vì đã có phu nhân các ngươi ở nhà chăm đứa nhỏ, ta thì khác, ta chính là phu nhân của người khác. Có cần phân rõ phải trái nữa không?”
Mọi người câm nín, Ôn Mê lên tiếng “ngươi tự hỏi cái gì?”
Lam Tiểu Sí “nói thế nào, chuyện này nhất định phải dùng đến nắm đấm, mà hiện tại cao thủ có thể xuất chiến bên phía chúng ta chỉ có cha chồng ta, Tiểu Từ và Ôn các chủ. Ba người liên thủ, dư sức đối phó với Liên Kính” Nàng đảo mắt nhìn quanh một vòng, nói tiếp “các vị còn lại không đủ lực tham chiến nhưng có lẽ vẫn có thể dùng độc, phóng ám khí, bố trí cạm bẫy…”
Ôn Mê “sao nhìn ngươi không có chút khẩn trương nào?”
Lam Tiểu Sí ‘vì dù ta có quỳ xuống đất cầu xin tha thư, Liên Kính cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Thật ra theo ta thấy, còn có một phương pháp đơn giản hơn”
Ôn Mê chỉ nga một tiếng
Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, nói “quên đi, nói với ngươi thì có ích lợi gì”
Ôn Mê “ngươi không nói sao biết không có ích?”
Lam Tiểu Sí “mẫu thân của Liên Kính là Tiêu Cảnh Nhu còn ở Đại Lương, nếu…”
Nàng chưa nói hết lời, Ôn Mê đã quát khẽ “Tiểu Sí”
“Ta nói rồi mà” Lam Tiểu Sí nhún vai, cúi đầu chơi đùa ngón tay với Tiểu Dực
Ôn Mê “Vân Thải Chân và Mộc Băng Nghiên đã nghiên cứu, chế tạo được một ít độc dược, có thể dùng để đối kháng với dược hiệu của Trường Sinh tuyền, chưởng môn các phái có thể đến nhận. Khi Vi Sinh gia chủ đối phó Liên Kính, mọi người cũng có thể giúp một tay” Bắt đầu phân phó nhiệm vụ
Tiểu Dực trong lòng Lam Tiểu Sí không kiên nhẫn, nàng đành đứng lên, ôm hắn đi đi lại lại
Vì lần trước bị Lam Tiểu Sí oán giận nên lúc này không ai dám bảo Vi Sinh Kỳ dùng Hạo Thiên Xích Huyết, Ôn Mê cảm thấy buồn cười, những người này còn nghe lời nàng hơn hắn
Phụ tử Vi Sinh đều đồng ý với sắp xếp của Ôn Mê, dù thế nào, đối phó với Liên Kính lực lượng cường đại, bọn họ không ra tay không được
Vi Sinh Kỳ còn nói với Lam Tiểu Sí “lần này đối phó Liên Kính, ngươi đừng đi, ở nhà chiếu cố Tiểu Dực”
Lam Tiểu Sí “ta sợ mình chăm sóc không tốt”
Vi Sinh Kỳ cả giận trừng nàng “ngươi là nương đứa nhỏ” Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu “nếu có chuyện gì, Vi Sinh thế gia cũng còn có người làm chủ. Ngươi đã đi vào mật thất trên Cửu Vi sơn, toàn bộ bí tịch võ học của Vi Sinh thế gia đều được ta giấu trong đó” Lời lẽ như giao phó hậu sự
Lam Tiểu Sí “ta không vào được nha”
Vi Sinh Kỳ cầm lấy Cửu Vi kiếm trong tay Vi Sinh Từ, lấy ra hai viên bảo thạch chín màu trên chuôi kiếm, đưa cho nàng “dùng bảo thạch này gắn lên mắt rồng ngay cửa mật thất, cửa sẽ được mở ra”
Lam Tiểu Sí nhận lấy
Vi Sinh Kỳ cao thấp đánh giá nàng “võ công của ngươi, có rảnh cũng nên luyện thêm đi”
“Không phải ngươi nói người ngoài không được học võ công của Vi Sinh thế gia sao?”
Vi Sinh Kỳ trừng nàng “ta là nói người ngoài, ngươi là người ngoài sao? Chúng ta đi đây”
Lam Tiểu Sí hô nhỏ “cha” Vi Sinh Kỳ quay đầu, nàng nói tiếp “lão Mộc vừa nói với ta, Hạo Thiên Xích Huyết thiếu một phần”
Đám người Ôn Mê ngẩn ra, Vi Sinh Kỳ nói “dù thế nào, ta sẽ không để Liên Kính còn sống trở về. Điều này, ngươi không cần lo lắng” Ánh mắt hắn vô cùng kiên định, tự tin khiến người ta động dung
Vi Sinh Từ đột nhiên nói “đưa ta”
Vi Sinh Kỳ khó hiểu “cái gì?”
Vi Sinh Từ “Hạo Thiên Xích Huyết, đưa ta”
Vi Sinh Kỳ trừng hắn “hỗn trướng. Ngươi hiện lá ga thật lớn ah, lão tử làm việc cũng tới phiên ngươi ý kiến?”
Vi Sinh Từ bị rống đến co đầu rụt cổ, thanh âm nhỏ hơn nhưng vẫn nói “ta có bệnh, lúc tất yếu, để ta đi”
Vi Sinh Kỳ chửi thề “ngươi đi cái rắm. Đi”
Mọi người cùng nhau rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy, Vi Sinh Từ vẫn lưu luyến quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí. Mọi người cũng biết chuyến đi này nguy hiểm nên không quấy rầy bọn họ
Lam Tiểu Sí mỉm cười nói “ngươi sớm trở về nha, ta chờ ngươi”
Vi Sinh Từ cúi đầu nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu trên da thịt nàng như mạ một tầng hào quang, hắn vươn tay chạm vào lông khổng tước màu lam trên đầu nàng “ta sẽ cố gắng sống sót trở về” Thấy nàng chăm chú nhìn mình, hắn nói tiếp “Nhưng mà, Tiểu Sí Bàng, nếu ta không thể trở về, ngươi cũng phải tin rằng ta thực sự đã dốc toàn lực, không phải không muốn trở về mà là không thể”
Lam Tiểu Sí hai mắt ngấn lệ, Vi Sinh Từ dỗ nàng “ngươi đừng khóc, nếu ngươi khóc, ta sẽ lo lắng”
Lam Tiểu Sí “ta rất mong ngươi còn sống trở về, nhưng mà,