Giang Hồ Tiểu Hương Phong

¸.•´¨¤ QUYẾT CHIẾN TRÊN TRƯỜNG SINH ĐẢO


trước sau



Thuyền nhổ neo, thẳng tiến về phía Trường Sinh đảo

Trên Trường Sinh đảo, Mộ Lưu Tô đã cho người sửa chữa thuyền xong, cũng vì lúc trước Vũ Văn Tật cư trú trên đảo nên thức ăn và nước ngọt khá đầy đủ, Vũ Văn Tật còn sai người khai phá một vùng đất rộng lớn để trồng cây ăn quả, còn nuôi dê, heo dự trữ

Liên Kín dùng mọi biện pháp để bảo tồn Trường Sinh tuyền nhưng tất cả đều thất bại, nếu dùng máu của mười nam nhân để điều hòa, nó sẽ không đọng lại nhưng sau khi dùng xong, làm cho người ta nóng nảy dị thường, khóe miệng lở loét. Hắn vài lần muốn cứ vậy mà mang theo Trường Sinh tuyền rời đảo, nhưng cuối cùng đành từ bỏ ý định, nơi này cách lục địa khá xa, dùng một lần đã thượng hỏa nghiêm trọng như thế, đợi về tới Đại Lương không biết sẽ là tình huống gì

Thuộc hạ của Mộ Lưu Tô không dùng Trường Sinh tuyền, hoàn toàn có thể rời đi, có điều Liên Kính không để ý tới bọn họ, mà Mộ Lưu Tô cũng không muốn nhắc tới việc này, đừng nói là không có cách, cho dù có cũng tuyệt không thể để Liên Kính trở lại Đại Lương. Hiện công lực của hắn quá mức đáng sợ, nếu đám người Lam Tiểu Sí và Ôn Mê nghĩ ra cách, sẽ tự nhiên đến đối phó với bọn họ, nếu không, vậy nhốt hắn đến chết ở trên đảo chính là cách tốt nhất.

Hôm nay, vài chiến thuyền chậm rãi xuất hiện trên mặt biển. Mộ Lưu Tô vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi, đám người Ôn Mê thực sự đến đây

Vi Sinh Từ đứng ở đầu thuyền, mấy ngày nay sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ, như một con mèo sẵn sàng nhai đầu con chuột bất kỳ lúc nào. Mọi người cũng không dám hỏi, Vi Sinh Kỳ cũng không rõ. Nhìn thấy phía trước là một hòn đảo mơ hồ, hắn quay đầu hỏi Ôn Mê “Trường Sinh đảo?”

Lam Tiểu Sí “Theo bản đồ hàng hải thì đúng là vậy”

Vi Sinh Từ nhún chân một cái đã đặt chân lên đảo, Ôn Mê và Vi Sinh Kỳ cả kinh, vội đuổi theo. Chưởng môn các phái cũng dẫn theo đệ tử lên bờ, làm theo phân phó của Ôn Mê trước kia.

Lam Phỉ nhìn chung quanh, thấy tinh tạch sáng rọi chói mắt, thầm tán thưởng tạo hóa thần kỳ, nói “Vũ nhân có thể tập kích Liên Kính từ trên không, các ngươi tốt nhất nên dẫn hắn ra khỏi sơn động”

Mộ Lưu Tô tiến lên chào đón “các ngươi rốt cuộc cũng đến đây. Tình hình cụ thể hắn Tiểu Sí đã nói rồi, Liên Kính xưa đâu bằng nay, mọi người nên cẩn thận”


Kim Chỉ Đinh Lan “không thể trực tiếp tiêu diệt hắn trong sơn động sao?Bỏ độc khí vào trong động chẳng hạn?”

Ôn Mê “không thể, còn có rất nhiều người cần Trường Sinh tuyền để giữ mạng”

Kim Chỉ Đinh Lan lúc này mới nhớ ra, nơi này vốn do nhân công kiến tạo nên, vô cùng vững chắc, nếu đến lúc đó đánh chìm Trường Sinh tuyền, e là không tốt. Vì thế hắn không nói thêm gì

Vi Sinh Từ nhìn nhìn về phía sơn động, hỏi “Liên Kính ở đâu?”

Trong sơn động truyền ra tiếng của Liên Kính “các ngươi đều đã đến đây?” Cách sâu trong sơn động như vậy nhưng thanh âm của hắn vẫn làm mọi người bị chấn động đến choáng váng, cũng đủ biết nội lực của hắn cường đại đến mức nào.

Vi Sinh Từ vừa nghe than hâm của hắn, nhớ tới những lời Lam Tiểu Sí nhờ Thanh Bằng nói với hắn, ánh mắt liền đỏ bừng, cầm Cửu Vi kiếm, muốn xông vào giết giặc

Vi Sinh Kỳ cả giận “Tiểu Từ, ngươi làm gì?”

Ôn Mê cũng ngăng hắn lại “không thể xúc động”

Vi Sinh Từ nghiến răng nghiến lợi, lửa giận đọng trong ngực lâu nhu vậy, mắt thấy lập tức muốn nổ tung ra

Lam Phỉ chỉ huy Vũ nhân mang theo độc dược và ám khí bay lên không trung, chưởng môn các phái dưới sự chỉ huy của Ôn Mê cũng bắt đầu bố trí cạm bẫy. Nhưng Liên Kính không cho bọn họ thời gian, hắn mặc xiêm y của Vũ Văn Tật, chậm rãi đi ra ngoài. Thấy hắn, ngay cả Vi Sinh Kỳ cũng cắn chặt khớp hàm

Liên Kính lại mỉm cười nói “nghĩa phụ cần gì như thế chứ, thực ra ta vẫn chưa muốn đối địch với các ngươi”

Vi Sinh Kỳ quát “bớt nói nhảm đi” Cửu Vi kiếm của hắn đã đưa cho Vi Sinh Từ nên hiện kiếm trong tay chỉ là Cửu Vi kiếm bảy màu. Kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời và tinh thạch, hào quang kinh thiên

Liên Kính lại không hề sợ “khó trách lại tự tin đến vậy, thì ra là muốn quần đấu. Ngươi là nghĩa phụ của ta, cũng từng giáo dưỡng ta một thời gian, đến giờ lại làm vậy cũng quá mất phong độ ah. Không muốn cùng ta đơn đả độc đấu sao?”

Ôn Mê mỉm cười, người trẻ tuổi luôn ngây thơ như vậy. Hắn khẽ nhướng mày với Kim Chỉ Đinh Lan

Kim Chỉ Đinh Lan bất đắc dĩ phải nói ra câu mà nhân sĩ chính đạo quen dùng “đối phó với người như ngươi, cần gì tới giang hồ đạo nghĩa chứ?” Nếu có thể q uần đấu mà giết chết được ngươi, chúng ta đã sớm làm rồi

Liên Kính hừ lạnh, cũng biết đám người này không biết xấu hổ. Tuy nhiên bọn họ tề tựu một chỗ như vậy cũng không dễ thu thập, Hạo Thiên Xích Huyết lại vốn là đồ của Vũ tộc, nếu ép bọn họ nóng nảy, phụ tử Vi Sinh Kỳ nhất định sẽ dùng nó. Mà bọn họ cũng có Trường Sinh tuyền, đến lúc đó ưu thế của hắn không còn là ưu thế nữa

Liên Kính mãi suy tư, Vi Sinh Từ lại không nhịn được nữa, một kiếm phóng ra. Vi Sinh Kỳ, Ôn Mê cũng không dám trì hoãn, lập tức một tả một hữu đánh tới. Mà lo lắng lớn nhất trong lòng Liên Kính lại là Lam Tiểu Sí, nha đầu này luôn giả dối độc ác, nếu không phải nàng mang đi tất cả nữ nhân trên đảo, vây khốn hắn ở đây, hắn đã không đến mức bị động nhu vậy. Giờ không thấy nàng, nói không chừng đang trốn chỗ nào chờ giở trò quỷ không chừng, cho nên hắn vừa đánh vừa lui vào trong sơn động

Không gian trong sơn động nhỏ hẹp, mấy cao thủ đánh nhau đúng là trói chân trói tay. Liên Kính lại muốn như thế, sơn động trói buộc quyền cước, vừa lúc để hắn thi triển nội lực. Hắn phóng một chưởng về phía Vi Sinh Kỳ, hiện trong ba người, Ôn Mê dùng Hạo Thiên Xích Huyết, Vi Sinh Kỳ nội lực thâm hậu, Vi Sinh Từ tuy không thua kém gì cha hắn nhưng dù sao cũng có bệnh trong người, nếu trừ bỏ Vi Sinh Kỳ trước, sẽ giảm rất nhiều áp lực. Vi Sinh Từ lại sớm muốn tự tay đâm chết Liên Kính, nay có được cơ hội, đâu dễ lùi bước. Một chưởng phóng ra như sấm sétÔn Mê lập tức đặt tay lên lưng hắn, hai người nội lực hợp nhất, đối chưởng với Liên Kính. Liên Kính cảm thấy rất kỳ quái, Vi Sinh Từ giống như có thâm cừu đại hận với hắn, đánh ra luôn là tư thế lưỡng bại câu thương.

Quạ Nô đứng phía sau Liên Kính chừng bốn năm trượng, tay cầm kiếm của Liên Kính. Hắn trước kia đi theo Già Dạ, nay Già Dạ đã chết, hắn đi theo Liên Kính cũng là bình thường. Liên Kính vẫn luôn nghi ngờ Mộ Lưu Tô, lão hồ ly này có thể ở trước mặt hắn vẫy đuôi như chó mừng chủ, nhưng nếu

có cơ hội nói không chừng sẽ cắn hắn một cái. Nhưng Quạ Nô thì khác, chủ tử cũ của hắn đã chết rồi, võ công lại yếu, trừ việc trung thành với hắn thì còn có đường ra sao? Cho nên hắn tín nhiệm Quạ Nô hơn, mấy ngày qua luôn ra lệnh cho y chú ý động tĩnh của Mộ Lưu Tô. Mà Quạ Nô cũng là người đáng tin, bình thường không nói nhiều, luôn chấp hành mệnh lệnh của hắn mà không dị nghị. Lúc này Liên Kính vừa duỗi tay, hắn liền đưa kiếm ra, Ôn Mê muốn đoạt kiếm, bị Liên Kính phóng một chưởng bức lui. Có bảo kiếm trong tay, Liên Kính tăng thêm vài phần sức mạnh, ba người bị hắn liên tiếp bức lui

Ôn Mê đưa mắt ra hiệu cho phụ tử Vi Sinh, rời khỏi sơn động. Liên Kính quen thuộc địa thế nơi này, hơn nữa hắn ở trên đảo thời gian dài như vậy, nếu có bày ra cơ quan cạm bẫy gì thì không tốt

Phụ tử Vi Sinh cũng hiểu được, lập tức rời khỏi sơn động. Liên Kính lập tức đuổi theo, ba người đối phó với hắn có chút khó khăn, nhưng hắn nhất thời cũng không thể gây thương tổn cho Vi Sinh Từ, cứ vậy, hai bên đều không ai chiếm phần thắng


Bên ngoài, Vũ nhân bay đầy trời, không cần phải nói, chắc chắn là thủ sẵn kịch độc và ám khí, trước kia Liên Kính và Già Dạ đánh lén Phương Hồ Ủng Thúy, Lam Tiểu Sí cũng dùng thủ đoạn này để đối phó với bọn họ. Lần trước Lam Phỉ dùng độc tương ám toán hắn, dù có dùng Trường Sinh tuyền nhưng suýt chút nữa cũng khiến hắn mất nửa cái mạng. Mà ở trong nước cũng không an toàn, có Kim Chỉ Đinh Lan và người của Kỳ tộc ở đây, trong nước là thế giới của bọn họ. Liên Kính cau mày, cân nhắc một hồi, cảm thấy vẫn không nên rời khỏi sơn động. Hắn biết hiện những người này cần Trường Sinh tuyền, cho nên bọn họ sẽ không dám phá hư sơn động cũng không dam trực tiếp dùng độc ở trong này

Liên Kính mỉm cười nói “xem ra nghĩa phụ vẫn không muốn chấp nhận lời mời của ta, tính ra, ngài không thẳng thắng bằng con dâu của ngài nha. Nàng thế nhưng ở trong sơn động này cùng ta điên loan đảo phượng ah”

Vi Sinh Kỳ trừng to hai mắt, quát một tiếng, xông về phía trước

Ôn Mê trầm giọng nhắc nhở “cẩn thận, Kỳ huynh, ngươi biết người này, đừng bị hắn kích động” Hắn vốn cảm thấy Vi Sinh Từ nóng nảy nhất, luôn canh chừng y, lại không ngờ Vi Sinh Từ còn bình tĩnh hơn phụ thân hắn

Vi Sinh Kỳ cùng Liên Kính giao thủ hơn mười chiêu, Vi Sinh Kỳ phát hiện nhi tử của mình không vì vậy mà mất bình tĩnh, liền an tâm hơn. Liên Kính lại nhíu mày, cứ tưởng Vi Sinh Từ sẽ phát cuồng, nào ngờ lại không, chẳng lẽ hắn chăm hài tử mấy tháng đã học được cách tu tâm dưỡng tính?

Trong Phương Hồ Ủng Thúy, Lam Tiểu Sí đang dỗ hài tử, bên ngoài có người truyền báo “Vũ tôn, Mộ tướng gia và Mộ Tài Linh công tử ở bên ngoài cầu kiến”

Lam Tiểu Sí trừng mắt “Mộ công tử cái gì? Hắn là đệ đệ của ta, đệ đệ của ta, muốn ta nói bao nhiêu lần nữa?”

Vũ nhân cũng không sợ nàng, thầm nghĩ, mọi người sợ Mộ công tử sẽ làm Vũ tôn cho nên cố tính tách bạch tỷ đệ bọn họ thôi

Lam Tiểu Sí đang ôm hài tử, không thể ra tay đánh hắn, đành đá hắn một cái “mau mời vào đi”

Vũ nhân này vừa đi, lại có người đi vào nói “Vũ tôn, Kỳ tộc Chẩm Lưu thái tử cầu kiến”

Lam Tiểu Sí vô lực “Chẩm Lưu thái tử cái gì, đó là nghĩa huynh của ta, cũng mời vào đi”

Lại thêm một Vũ nhân đi vào, Lam Tiểu Sí không đợi hắn nói đã hỏi “Liễu Phong Sào cũng đến đây?”

“Vũ tôn anh minh, còn có Đại sư huynh và Hạ sư tẩu cũng đã trở lại”

Lam Tiểu Sí vẫy tay “được rồi, đều mời vào đi. Ai tới cũng mời vào hết đi”

Chốc lát sau Mộ Tài Linh, Kim Chẩm Lưu, Liễu Phong Sào và phu thê Mộc Hương Y đều đi vào, làm người ta ngạc nhiên là đi sau Liễu Phong Sào còn có Già Nguyệt. Nàng che ô, trên người mặc y bào màu đen, che mình kín mít

Lam Tiểu Sí “mọi người ngồi đi, các ngươi muốn làm gì?”

Mộ Tài Linh lên tiếng trước “tỷ tỷ, cha đến Trường Sinh đảo đã mấy tháng, nương vô cùng lo lắng, bảo ta đến tìm người thương lượng”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “như thế này không hợp phong cách của nương nha, nàng sao lại yên tâm để ngươi ra ngoài một mình?”

Mộ Tài Linh đỏ mặt nói “nương nói ta đã mười bốn tuổi, có thể tự mình xuất môn. Nàng nói, ta cũng nên độc lập giống ngươi mới tốt”

Lam Tiểu Sí “ta thụ sủng nhược kinh nha”


Kim Chẩm Lưu “đừng nói việc nhà nữa, hoàng thúc ta đi lâu như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà chờ sao?”

Lam Tiểu Sí “ta biết các ngươi lo lắng nhưng lúc bọn họ đi đã để chúng ta ở lại cũng là không muốn môn phái dòng họ không còn người nối nghiệp”

Hạ Vũ Đài “ta…hiện đã xuất giá, vì sao sư phụ không để ta đi cùng?”

Lam Tiểu Sí “Liên Kính luôn không rời khỏi Trường Sinh đảo là vì thiếu máu của nữ nhân để điều hòa Trường Sinh tuyền, trước khi không nắm chắc tất thắng, nữ nhân không cần đi”

Hạ Vũ Đài chưa kịp hỏi thêm, Già Nguyệt đã nhỏ giọng nói “ta muốn đi tìm di thể của phụ thân và ca ca ta”

Lam Tiểu Sí trừng nàng một cái, nàng liền ngậm miệng. Đứa nhỏ cái gì đều không có, sẽ biết học ngoan

Liễu Phong Sào “đừng dọa nàng, nàng chỉ là muốn tẫn đạo hiếu, cũng không sai”

Lam Tiểu Sí “bắt đầu che chở nàng mà giáo huấn ta?”

Liễu Phong Sào “ngươi…Lúc này rồi, ngươi không thể đứng đắn một chút sao?”

Lam Tiểu Sí “ngươi xem mình đi, hai mươi tuổi vẫn còn độc thân, tuổi này của ngươi nếu ở Hiệp Đô đã bị đánh thuế đầu người rồi” Đại Lương quy định nam tử qua hai mươi lăm tuổi không cưới, nữ tử hai mươi tuổi không lấy chồng sẽ bị tính thuế đầu người

Liễu Phong Sào tức giận “nói bậy bạ gì đó, ta đã được sư phụ đồng ý, nhận nàng là đệ tử”

Lam Tiểu Sí “thầy trò? Thì ra ngươi thích cái loại này?”

Già Nguyệt nóng nảy “ngươi…chúng ta không có, ngươi đừng khó xử sư phụ ta”

Mộ Hương Y và Lam Tiểu Sí đều là biểu tình ta biết tỏng rồi

Kim Chẩm Lưu “im miệng, có tin ta một cước đá bay các ngươi không?”







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện