Thẩm Sách xem giới thiệu với Chiêu Chiêu xong, để Thẩm công và người đàn ông trung niên ở lại ôn chuyện, còn mình mang theo Chiêu Chiêu rời đi.
Hai người đi trên hành lang dài, tán lá đung đưa, chùm sáng nhỏ nhảy nhót trên khuôn mặt cô, khi sáng khi tối.
“Anh? Người kia......” Cô vẫn còn đang ngẫm lại cuộc trò chuyện vừa rồi, “Sau khi muội muội mất không biết đã đi đâu?”
“Sau ngày tấn công vào Cung điện đã rời đi, không rõ tung tích.”
Chiêu Chiểu cảm thấy có gì đó không hợp lý, tựa như đã bỏ sót chi tiết nào.
Không tính đến chuyện hắn dễ dàng từ bỏ hoài bão của bản thân, dù sao thứ này cũng chỉ là công danh ngoài thân. Giống như cô tiếp nhận chi họ Thẩm nhà chú, Thẩm Chính xuất gia, đều là chuyện rất cá nhân không liên quan gì đến người ngoài.
Thế nhưng buông bỏ một trọng trách lớn như vậy không còn tính là chuyện cá nhân nữa. Hắn là Vương, có thuộc hạ, còn có con dân.
“Một người đã bảo hộ cho Nam cảnh hơn mười năm, nhất định đã yêu mãnh liệt mảnh đất và con dân nơi đó,” cô suy đoán, “Thế nên dù hắn có muốn chết, cũng nhất định sẽ giải quyết tốt hậu quả. Bởi vì hắn đã nhìn nơi đó mười mấy năm, không thể không có bàn giao gì được.”
Một người bình thường tự sát còn nghĩ đến lời trăn trối, hắn là Vương, trong tay có vạn quân, tội danh hành thích vua không chỉ mình hắn phải gánh, dọn dẹp hậu quả không thể nào trong một hai ngày đã xong. Con người không phải loài động vật đơn bào, hắn có tình yêu dành cho muội muội, chắc chắn cũng có tình nghĩa như huynh đệ ruột thịt với thuộc hạ, còn có tình cảm như bậc phụ mẫu với với con dân của mình. Sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ được?
Không thể hiểu được.
Một người có thể từng bước cẩn trọng đi tới Vương vị, tầm nhìn vượt xa người thường. Có thể xem công danh như phù du, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, đó hẳn là một người có tấm lòng và khí phách không dễ để đem ra so sánh. Cho dù là tìm đến cái chết cũng phải rất thong dong, càng không có tiếc hận. Vì sao đột nhiên trở thành một người suy nghĩ nông nổi, ngày đó bỏ lại đại quân và thế cục loạn lạc biệt vô tăm tích?
Càng phân tích thì càng đi vào ngõ cụt.
“Có phải sau khi giết Vua đã xảy ra chuyện gì không?” Cô thình lình lên tiếng.
Hắn vậy mà không trả lời. Chiêu Chiêu rất hiểu lòng người, chỉ qua vài lời nói đã có thể nhìn thấu Thẩm Sách của quá khứ.
Một chuyện xảy ra trong cánh cửa cung ngày hôm đó, hậu thế sẽ vĩnh viễn không biết được......
“Sao anh không nói gì?” Cô hỏi.
“Nói gì cơ?”
“Sau khi giết chết Vua đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn lắc đầu: “Không thể tra.”
.....
Chiêu Chiêu muốn nói, sao em hỏi gì anh cũng nói không thể tra thế?
Nhưng cô cũng không phải kiểu người quá chấp nhặt chuyện nhỏ, Thẩm Sách đã nói không biết thì thôi. Nghi vấn trong lòng tạm đặt sang một bên, dù sao cũng là lão tổ tông của Thẩm gia, chắc chắn sau này còn nhiều cơ hội tìm hiểu.
Chú Thẩm đã đến sân bay, cô và chú ấy sẽ cùng tham gia cắt băng khánh thành, thêm một bữa tiệc thương vụ từ sáu giờ đến tám giờ, phải chuẩn bị trước. Cô chọn được một nhà thủy tạ có phong cảnh khá đẹp ngồi vào, bàn bạc quy trình trong lễ khai mạc với thư ký.
Thợ trang điểm tư nhân cuốn lại đuôi tóc cho cô, lại dặm thêm phấn.
Cô lật đến trang cuối cùng, lại mở về xem lại một lần nữa, đánh dấu những chỗ có câu từ cần xem xét lại, chuẩn bị lát nữa sẽ bàn bạc với chú Thẩm.
Cô đóng tập văn kiện rồi phóng tầm mắt qua mặt hồ, nhìn thấy Thẩm Sách và mấy người anh họ đang đứng với nhau ở đằng xa, hình như đang nói chuyện gì đó.
Thẩm Sách phát hiện ra cô đang nhìn mình, cầm điện thoại lên.
Một tin nhắn được gửi đến: mỹ nhân ngồi mỹ nhân tựa.
Cô cười vui vẻ, hiếm khi được hắn khen xinh đẹp.
Thẩm Sách thật sự rất khác người, khi thì nghiêm túc, lúc lại hư hỏng, có vài thời điểm cũng rất hàm súc. Chưa bao giờ nói yêu cô, cũng không hay khen cô, có lời đều đặt trong lòng. Loại tin nhắn như hôm nay càng hiếm có khó tìm.
“Đang cười gì thế?” Thư ký thấy cô cười thì nổi máu bà tám.
“Không có gì,” cô vỗ vỗ chiếc ghế dài hai người đang ngồi, như chỉ vô tình nói tới, “Chiếc ghế dài này được gọi là ‘mỹ nhân tựa(*)’. Nghe cũng rất lọt tai nhỉ?”
(*) đại loại vì nữ tử thời cổ đại không được ra ngoài chơi, buồn buồn chỉ có thể ngồi bốn góc ghế trong nhà ngắm nhìn xa xa hoặc nhìn trộm khách khứa dưới lầu, nên thời cổ gọi văn nhã cái ghế này là “Mỹ nhân tựa”
Thư ký quanh năm suốt tháng ở Hồng Kông, lần đầu nghe thấy cái tên này, liếc nhìn cái bóng kéo dài trên mặt nước, một lần nữa quay đầu nhìn lại Chiêu Chiêu, sâu sắc cảm thấy cái tên này thích hợp một cách kỳ lạ.
Chiêu Chiêu ngẩng đầu lần nữa đã không thấy Thẩm Sách đâu.
Kết thúc hành trình của một ngày bận rộn, trở về đến Thẩm trạch đã gần mười giờ đêm.
Xe của Chiêu Chiêu đậu trước cổng lớn, cô gọi cho Thẩm Sách nhưng không có ai nghe máy. Trên đường về còn thấy hắn gọi điện nói cô chờ trước cổng lớn nhà Thẩm công, mới nửa tiếng không biết người đã đi đâu mất tiêu. Khoảng mười phút sau thì có điện thoại gọi lại.
“Vừa rồi anh ở chỗ sóng hơi yếu,” hắn nói, “Muốn đến tìm anh không?”
Cô nhìn bốn phía: “Anh chỉ đường cho em.”
Thẩm Sách chỉ đường qua điện thoại, cô tự mình đi về phía trước.
Tổ trạch Thẩm gia nằm ở nơi hẻo lánh nhưng cũng xem như có vài ích lợi, xung quanh đều là người quen, không có người ngoài ra vào nên sẽ không lo gặp nguy hiểm gì lớn. Đi một hồi thì đến một cây cầu chưa được sửa chữa, sau khi trời mưa mặt đường không dễ đi. Mười năm này đường và cầu đều đã được trùng tu qua một lượt, bên sông lắp mới một hàng cột đèn lùn, dưới sự che chở của những tán lá chiếu ra từng chùm sáng trắng, giúp cô nhìn rõ con đường phía trước.
Lại đi thêm một vòng lớn, cuối cùng dừng lại trước một cái sân.
Thẩm Sách nói cô đóng cổng rồi đi thẳng vào sân, sau đó cúp máy.
Cô ngẩng đầu nhìn trên cổng, không biển hiệu.
Mười năm trước cô từng nhìn thấy nơi này, đển cả cái sân cũng bị hoang hóa, tường xám đầy những dây leo khô quắt, ở trong mưa lại càng xơ xác tiêu điều...... Hiện tại đã hoàn tất sửa sang, thành một căn trạch mới.
Cô mang theo mấy phần chờ mong, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Vốn cho rằng sẽ giống với Thẩm trạch, là một căn trạch tuy không gian bốn bề yên tĩnh, nhưng ngoài cửa náo nhiệt, bên trong càng là đông người qua lại. Không ngờ nơi này lại giống như một căn tư trạch hoàn toàn cách biệt với thế giới ngựa xe ồn ã bên ngoài.
Cô cài cổng, giữa âm thanh xào xạc của những nhành trúc đi vào căn nhà nhỏ đầu tiên.
Đi qua một tấm bình phong, bên trong guốc gỗ thời Hán xếp thành hàng, đều là dành cho nữ, làm theo kích cỡ của cô. Sơn vẽ trên guốc gỗ không cái nào giống nhau, hệ màu cũng khác biệt, tựa như đang ám chỉ: chọn đôi em thích nhất.
Chiêu Chiêu nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng lấy một đôi tết dây ngũ sắc đi vào, đặt đôi sandal vừa thay qua một bên.
Hồ nước vào giữa hè tựa như có một một chiếc đuôi màu vàng lấp lánh đang chơi đùa, mỗi bước đi trên guốc gỗ phát ra tiếng lộc cộc lại hòa hợp một cách kỳ lạ với bầu không khí của nơi đây. Chiêu Chiêu ngắm nhìn chiếc đuôi màu vàng kia, nghĩ, chủ nhân của căn trạch này cũng thật dụng tâm, tận lực lựa chọn các loài cá đều có màu sắc ánh vàng để thả vào trong.
Đi đến cuối con đường nhỏ có một góc ngoặt, từ đây bắt đầu sáng choang, dẫn thẳng vào hậu viện.
Căn nhà thủy tạ nằm giữa bốn bề trống không, Thẩm Sách ngồi cạnh một bàn rượu, đang đợi cô. Hắn tự rót tự uống đã được một lúc lâu, hiện tại theo tiếng guốc gỗ nâng mắt nhìn. Con ngươi đen phảng phất có ánh sáng từ chiếc đuôi vàng dưới mặt hồ, cánh môi mỏng đặt bên miệng chén. Hắn bất động ngồi đó, dõi theo cô từng bước đi về phía mình.
Chiêu Chiêu bỏ lại guốc gỗ bên ngoài, đi chân trần đến bên cạnh hắn, ngồi xuống: “Không quen đi guốc gỗ.”
Hắn nhấc chân cô đặt lên đùi mình, cúi người kiểm tra ngón chân của cô xem có bị ma sát đỏ lên không.
“Không chê bẩn hả?” Chiêu Chiêu tìm xung quanh được chiếc khăn đã khử trùng, lau tay cho hắn.
“Không chê.” Thanh âm rất trầm nhẹ.
Cô ngửi ngửi cái cằm hắn, thật thơm. Người khác uống rượu cô chỉ thấy nồng nặc khó ngửi. Thẩm Sách uống rượu lại như mỹ nhân được rượu ủ ra, từ trong đến ngoài đều thấm vị ngọt.
“Anh,” cô ôm cổ hắn, hôn lên môi dưới của hắn, “Chúc mừng sinh nhật.”
Hắn cũng hôn lại cô, chậm rãi nhấm nháp cánh môi cô: “Muốn quà gì nào?”
“Sinh nhật của anh sao lại hỏi em?”
“Sinh nhật của anh nên anh tặng quà cho em là đúng rồi.”
Lý lẽ ngược đời gì đây.
Chiêu Chiêu hôn lên mắt hắn: “Anh.”
Thẩm Sách gật đầu. Tay đặt trên áo sơ mi, từng chiếc cúc mở ra, đến chiếc thứ ba thì bị Chiêu Chiêu giữ tay lại: “Lát nữa người ta đưa đồ ăn đến lại bị anh dọa sợ chết thôi.”
“Không ai mang đồ ăn lên đâu, đi hết rồi.” Hắn cũng chỉ định trêu chọc cô, sau đó quả nhiên không cởi tiếp, cầm bầu rượu rót cho cô một chén.
“Anh bao hết chỗ này rồi à?”
“Căn trạch này là của em.”
Cô ngạc nhiên: “...... Anh mua?”
“Ừ. Tu sửa hết bốn năm, năm ngoái vừa mới hoàn thành.”
Chiêu Chiêu phóng mắt nhìn bốn phía, hồ nước, núi giả, còn có nhà thủy tạ, tán cây đong đưa, khóm hoa cạnh hồ nước. Đặc biệt là căn nhà thủy tạ này không phải kiểu dáng truyền thống, chẳng có gì khác ngoài một chiếc cột lớn bằng gỗ thô chống dưới mái gỗ hình tứ giác, bốn phía không
có che chắn, lót sàn nhà cũng là gỗ thô. Cô nhìn nước tạt vào mép sàn, chỉ cần không cẩn thận một chút là tà váy sẽ trượt xuống, rơi vào nước......
Cô vội vàng trở về đón sinh nhật cùng hắn, hắn vậy mà đã chuẩn bị sẵn một món quà lớn chờ cô.
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này?”
“Không phải em nói muốn anh xây cho em một căn nhà à?” Hắn đưa chén rượu cho cô.
“Không hề nha, em rõ ràng nói là xây cho anh.”
“Thế hả?” Hắn giả ngốc, “Chắc là anh nhớ nhầm rồi?”
Chiêu Chiêu thấy đuôi mắt chân lông mày hắn đều đượm ý cười, biết hắn cố tình đổi trắng thay đen, không nhịn được lại nhìn bốn phía.
Trên bàn có mấy đĩa đồ ăn, dùng để nhắm rượu, có mầm đậu hương rượu là hắn đích thân làm cho cô. Thẩm Sách không thúc giục cô động đũa, túy ý cho cô ngắm cảnh, chốc chốc lại gắp thức ăn đút cho cô, rượu cũng hầu tận miệng. Không mất quá lâu, thành công chuốc cô say khướt.
Cô chống cằm, khuỷu tay đặt ở mép chiếc bàn lùn, đôi mắt vì say mà càng trở nên mê ly đắm đuối nhìn hắn, bàn tay men theo mép bàn mò tới lưng Thẩm Sách, nhìn thế nào cũng giống một kẻ hái hoa tặc: “Sắp mưa rồi. Vào nhà hay là ở đây luôn?”
“Tùy em.”
Say rượu là nhăm nhe sàm sỡ hắn, tật xấu này qua hai kiếp vẫn không sửa được.
Tuy là hắn cố tình chuốc say cô, nhưng cũng chỉ muốn ngày sinh nhật được ngắm mỹ nhân say rượu chứ không nóng vội làm gì khác. Chiêu Chiêu mò đến khuỷu tay Thẩm Sách, ngón tay cách một lớp vải thuần sợi vẽ loạn: “Em bận rộn công việc cả một ngày, nhưng hình như anh không nhớ em tí nào.”
“Nhớ.”
Cô hé môi, Thẩm Sách đưa chén rượu đến.
Cô lắc đầu, lại hé môi.
Thẩm Sách hiểu ý tự uống chén rượu này, một tay đỡ sau gáy cô, dùng miệng mớm rượu cho cô.
“Chiếc xúc xắc kia......” Cô say rượu là suy nghĩ sẽ nhảy cóc khắp nơi, sự kiện cách đây xa lắc cũng có thể đào lại được, không hiểu sao bỗng nhiên nhắc tới chiếc xúc xắc khi hai người gặp nhau ở nhà thủy tạ cách đây mười năm, “Vì sao lúc đó anh lại tặng em?”
Không chờ hắn đáp, cô gục người vào hắn, hô hấp phả lên hõm cổ Thẩm Sách, nụ hôn nhỏ vụn rơi lên đó.
“Em từng nghe tới điển cố đèo Mã Nguy chưa?”
Cô cắn nhẹ vành tai hắn: “Ừm.”
Khi đó hắn chưa gặp được Chiêu Chiêu, cũng chưa nhớ ra chuyện trước đây. Ông ngoại đưa xúc xắc cho hắn, giải thích vì sao mặt bốn lại là chấm đỏ, sau đó nhắc tới Đường Huyền Tông và đèo Mã Nguy. Viên xúc xắc này là tín vật đính ước của ông bà ngoại, bà ngoại nói để hắn đưa cho người mình thích. Hắn khi đó nói không có người mình thích. Ông ngoại hỏi, hắn thích cô gái thế nào? Hắn đáp không biết.
Năm đó hắn mười sáu, đối với chuyện tình yêu không có suy nghĩ gì, càng chưa từng tưởng tượng đến chuyện tương lai sẽ có bạn gái. Nhưng hắn có linh cảm bản thân đang chờ một người——- dù là đối diện với khốn cảnh đèo Mã Nguy, mình hắn bị vạn mã vây khốn, ép hắn phải lựa chọn giữa bản thân và tính mạng của cô, hắn sẽ không suy nghĩ lập tức lựa chọn bảo toàn tính mạng cho cô.
“Nếu là anh, đối diện với khốn cảnh đèo Mã Nguy, anh sẽ chọn em. Đây là ý nghĩa tặng xúc xắc.”
(*) Điển cố đèo Mã Nguy liên quan đến Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Chương trước thiếu niên có so sánh Thẩm Sách với Đường Huyền Tông thời trẻ minh mẫn nhưng về già lại lú lẫn yêu thích Dương Quý Phi mới hơn hai mươi tuổi, làm mọi chuyện để có được nụ cười của nàng. Cuối cùng khi nhà Đường từ thịnh chuyển suy, Dương Quý Phi bị coi là hồng nhan họa thủy, dưới áp lực của quan thần Đường Huyền Tông lại quyết định từ bỏ Dương Quý Phi, bỏ mặc nàng ở đèo Mã Nguy cho binh sĩ tàn nhẫn sát hại.
(Về Đường Huyền Tông và cái chết của Dương Quý Phi có rất nhiều giả thiết, thậm chí có cả giả thiết Dương Quý Phi không chết thật mà chỉ là ông tung tin giả sau đó âm thầm đưa nàng sang quốc gia khác. Ở đây Bát lựa chọn giả thiết giải thích sát nhất với tình tiết của Nhị Bảo)
......
Cô nhìn vào mắt hắn.
Dáng vẻ của cô tựa như hiểu lại tựa như không, ý thức không quá tỉnh táo, có lẽ đã quên mất mình vừa hỏi cái gì mất rồi. Cô chống cằm, cười cực kỳ ngọt, chỉ về mái hiên cách đó không xa: “Ngói uyên ương.” Ngụ ý rất tốt.
Cô từng nghĩ muốn tặng hắn một ngôi nhà, trên mái lợp ngói uyên ương.
Hắn không để tâm tư duy nhảy cóc liên tục của cô, vui vẻ tiếp lời: “Đúng, ngói uyên ương.”
“Em thích Giang Nam.” Mỹ nhân tựa, ngói uyên ương, mỗi thứ đều đẹp đẽ đến lạ.
“Em thích ở đâu chúng ta ở đó.” Hắn đáp.
Cô thực vui vẻ, hé môi. Chén rượu được đưa tới bên môi, cô ngửi ngửi, lại đổi ý không muốn uống nữa. Thẩm Sách cười cười, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt tựa như muốn thiêu đốt cô, đôi con ngươi cũng chỉ có cô trong đó.
Chiêu Chiêu đưa ngón tay vạch vạch trên mặt bàn, dáng vẻ rất tủi thân.
“Muốn nói gì với anh trai hả?” Hắn dịu dàng hỏi, mớm lời cho cô, “Tự nhiên lại tủi thân thế?”
Ánh mắt cô không cố định được ở một chỗ, trượt xuống sàn nhà, nhỏ giọng trách móc: “Anh chưa bao giờ nói yêu em.”
Hắn cười.
Không phải là không muốn nói, mà bởi vì lời này đối với hắn còn thiếu nhiều lắm, hoàn toàn không bao hàm được hết tình cảm của hắn đối với cô.
Thấy hắn chỉ cười không nói, ánh mắt cô thoáng ảm đạm.
“Ngẩng đầu, nhìn anh.”
Cô ngẩng đầu đối diện với hắn. Ánh sáng đỏ từ đèn lồng chiếu vào mắt hắn, tựa như rơi xuống một ngọn lửa trời hoang dã, một khi bùng lên là có thể cháy lan ra khắp mặt hồ.
“Anh yêu em,” hắn nói, “Chiêu Chiêu, anh không yêu được ai khác, chỉ có thể yêu em. Mọi chuyện anh làm không cần biết là tốt hay xấu, là hoàn hảo hay dở tệ, đều chỉ vì em.”
Đôi mắt cô sáng lên, khóe môi cong cong, cố nhịn lại rồi nhưng vẫn cười vui vẻ đến hai mức hai gò má đều đỏ. Không có một ngôn từ nào có thể miêu tả được hết sự vui vẻ hiện tại của cô.
Hương rượu ngây ngất nối liền kiếp này và một kiếp đã qua, hắn như trở về Thẩm trạch dưới chân núi cả nghìn năm về trước. Mưa rơi xuống mặt nước, ban đầu chỉ là vài hạt thưa thớt không phát ra âm thanh, tiếp theo như ngọc trai rơi trên mặt bàn, gió càng ngày càng lớn, mưa cũng mỗi ngày một dữ dội.
Hắn sợ cô bị cảm lạnh, lấy áo khoác phủ lên vai cô: “Bế em vào trong nhé?”
“Trong phòng nóng lắm.” Cô không nghe.
Hắn đành thôi, lấy áo bọc cô lại rồi ôm vào lòng, lại rót cho cô một chén trà nóng.
Trong cơn mưa bụi giữa màn đêm đen, cô cuộn tròn trong lòng hắn, ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ người ở trước mắt, thế nhưng trước mắt mơ hồ, cố gắng bao nhiêu cũng không lấy được tiêu cực. Một khắc này bỗng như trở về hồi nhỏ bị quáng gà, không nhìn rõ mặt người, chỉ thấy được hình dáng mơ mơ hồ hồ.
Cô cọ cọ má vào mặt hắn: “Hôn em.”
Trên môi có ấm áp mềm mại, như cô muốn.
Hôn đến khi lí trí trôi dạt, cô đè hắn xuống sàn nhà. Đèn lồng quay cuồng trong gió, giữa thứ ánh sáng chớp tắt, cánh môi mềm áp lên mũi hắn, lướt qua mắt, cuối cùng đậu lại trên môi. Thẩm Sách nhắm mắt, không làm mất nhã hứng của cô.
Bóng của hai người kéo thật dài trên sàn gỗ, trôi tuột xuống mặt nước, theo từng gợn sóng nước nhấp nhô bập bềnh, còn gấp gáp mãnh liệt hơn cả màn mưa vẫn đang kéo dài không dứt kia.