Tác giả: Mạc Phi Bảo Bảo.
Dịch: CP88 (Đã hoàn 50 chương.)
Nhân vật chính: Thẩm Sách x Thẩm Chiêu Chiêu.
Thể loại: Hiện đại –kiếp trước kiếp này. (sẽ có đan xen số ít chương cổ đại kể về kiếp trước của hai người)
Văn án:
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày mà họ gặp nhau vào ngày tế tổ của gia tộc. Nếu luận về bối cảnh gia tộc thì cô phải gọi anh một tiếng anh.Vào năm ấy cô gái nhỏ mười mấy tuổi lần đầu đến Giang Nam, đứng dưới tán cây cổ thụ bên bức tường xám giữa một trời mưa bụi, xung quanh một mảnh vắng vẻ đìu hiu không có lấy nửa bóng người. Cô bỗng cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng không nói thành lời.
Cô không biết, giống như Giang Nam năm này qua năm khác chờ bầy chim nhạn từ phương Bắc bay về, mỗi ngày trôi qua anh vẫn luôn lặng lẽ chờ cô.
"Người đời ca tụng hết thảy những gì thuộc về Giang Nam đều rất đẹp, một lần đặt chân chỉ muốn ở lại mãi."
Em không về, vậy tôi cũng sẽ chẳng già đi.
**Review **:
Hậu ký
Thẩm Sách, tự Mục Dã. Hậu nhân của danh môn, tư mạo hơn người.
Sinh hoạt khốn khó, cùng với bào muội sống gửi nhà người. Nhờ vào chiến công được phong tước làm Vương, giỏi lấy chiến dưỡng chiến, tính tình thô bạo đa nghi, xảo trá đa mưu. Hoàng thất phía sau kiêng kỵ, giam cầm kỳ muội Chiêu Chiêu, vọng tưởng lấy thân quyến chế trụ.
Thẩm Sách dẫn binh đánh vào Đô thành, kỳ muội nuốt hương tự vẫn. Thẩm Sách nổi cơn thịnh nộ đốt cháy cung thất, giết chết vua, chấn động đất trời.
Sau đó người trong dân gian truyền tai nhau một lời đồn, ngày Hoàng cung bị phá, Thẩm Sách một người một ngựa, ôm trong ngực một nữ tử mặc y phục đỏ rời khỏi. Về sau không rõ tung tích, mảnh đất hai bên bờ nhất thời vô chủ, vùng biên giới phía Nam rơi vào đại loạn.
Hắn biết nàng muốn cái gì, vẫn luôn biết. Một Thẩm Sách xảo quyệt đa mưu, có thể chinh chiến nơi sa trường từng ấy năm, nhìn thấu vô số những trận pháp quỷ kế của quân địch, thì sao có thể không nhìn ra tâm tư của muội muội mình đây. . . . .
Trước đây trái tim hắn bị nhốt lại, tự trói buộc chính mình. Hiện tại, hắn rốt cuộc đã nhìn thấu.
Mưu nghịch còn có thể, cưới Chiêu Chiêu thì có gì mà không dám?
Muội và ta từ nhỏ đã bơ vơ, trở thành nơi nương tựa của nhau.
Muội muốn ta, vì sao ta không thể cho?
Hắn không sợ chết, hắn sợ nàng bị ép vào chỗ chết.
Hắn không ngăn được vạn mã thiên quân, kết cục tốt nhất có lẽ cũng chỉ có chính mình chết trước, nàng chết theo sau.
Là tử cục không có lấy một lối thoát.
Trong Phật giáo, thoát khỏi vòng luân hồi chính là Bỉ ngạn.
Nhưng hắn chỉ có cách tiếp tục ở lại vòng luân hồi thì mới đợi được cơ hội tiếp tục mối nhân duyên với nàng.
Phương trượng cười hỏi: “Thí chủ không sợ khổ cực nơi trần ai sao?”
Hắn cười đáp: “Dù có là đau khổ trần ai, Thẩm Sách cũng vui vẻ chịu đựng.”
Thẩm lang Sài Tang, Thẩm thị Thẩm Chiêu Chiêu.
Cuối cùng rồi sẽ đợi được một đời hữu duyên. Dẫu cho đều đã quên mất tiền kiếp, thì túc niệm này hắn sẽ vĩnh viễn không buông.
Kiếp này:
Anh là Thẩm thiếu gia con trai độc nhất của dòng dõi Thẩm Gia ở MACAO. Phác họa hình tượng nhân vật nam chính trầm ổn, du học về, giàu có tài giỏi, con cháu thế gia, hành động và lời nói đều nhẹ nhàng, nhưng sát khí bất kham của kiếp trước vẫn còn , lòng dạ thâm sâu khó lường.
Gặp lại ngay từ ánh mắt đầu tiên cả hai đã có một thứ cảm xúc nào đó trào dâng, đè nén, chỉ trực bộc phát, đều bị cuốn hút bới đối phương. Nhưng lúc đó cô vẫn là cô gái nhỏ 13 tuổi đáng yêu, anh vẫn là chàng thiếu niên 16-17, giữa hai chị em song sinh mà anh vẫn nhận được ra cô, mặc dù chưa có chút ký ức nào của kiếp trước, có phải hay chăng tướng quân Thẩm Sách vẫn luôn chờ đợi Chiêu Chiêu ở kiếp này?
Trải qua năm năm không gặp lại để cả hai trưởng thành. Khi gặp lại kiếp này hai người cơ duyên vẫn lại là anh em. Vì bố của anh kết hôn với mẹ của cô. Cô vẫn phải gọi anh 1 tiếng “ Anh Trai “ như “ Ca Ca” ở kiếp trước. Từ đây những lần gặp gỡ của hai người, cô gái nhỏ nay đã 18 tuổi, mềm mại xinh đẹp, và đã có tâm tư cất giấu với chàng thiếu niên Thẩm Sách từ lần đầu gặp mặt, thậm chí còn mơ tới anh. Giờ đây anh không còn là chàng thiếu niên năm nào. Trưởng thành lại đẹp trai, quyến rũ ,ánh mắt sắc bén như có lệ khí. Cũng có cùng tâm tư với cô. Đây là thứ tình cảm mà anh không rõ ở trong lòng.
“ Loại tình cảm khó mà lý giải này, có lẽ là bắt đầu từ lần gặp gỡ trong mưa từ năm năm trước kia. Với việc gặp gỡ cô thật ra có rất nhiều trùng hợp, nhiều đến mức khiến cho chính hắn cũng cảm thấy khó tin, khiến hắn không thể không tin vào thứ gọi là vận mệnh.”
Hiện tại, có thứ ám muội giữa Anh Trai và Em gái lén lén lút lút, kiềm chế tình cảm của riêng hai người, ngọt ngào dây dưa, lãng mạn, những tình cảm dâng trào như lửa, nụ hôn mềm mại như bông.
Nhưng giờ đây anh đã có ký ức của kiếp trước.
Những tình cảm sâu nặng, đau đớn sinh ra từ ảo giác giày vò anh, vẫn là cảm giác khát máu trong xương tủy của vị tướng quân anh dũng chinh chiến nơi sa trường, anh hoàn toàn biết thành người khác. Một mình chịu đựng sự giày vò trong đau đớn trong 3 năm. Anh không muốn cho ai biết kể cả cô. Xa nhau 3 năm, khi biết cô sắp đính hôn thì mới thoát ra được ký ức của kiếp trước trở lại tìm cô. Bây giờ cô mới biết được sự thật. Anh nói "Chiêu Chiêu, anh sẽ không phớt lờ em, chỉ cần anh còn tỉnh táo.”
“Có một lời này em muốn hỏi cho rõ ràng,” cô nhẹ giọng nói, “Trước đây anh coi em là cái gì?”
Hai người cánh nhau một ngưỡng cửa, bước ra là hắn, bước vào sẽ là cô. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy ngón tay hắn hơi động, trong lòng đã nghĩ ra vô số câu trả lời mình có thể sẽ nhận được. Đáp án này cũng quyết định sau đó cô sẽ làm cái gì.
Thẩm Sách cúi đầu, nhìn đôi mắt hạnh dưới hai hàng lông mi dài. Câu hỏi này dường như đã bị cô ở trong lòng hỏi ra vô số lần, mà hắn cũng đã ở trong lòng trả lời cả trăm lần.
“Em gái của anh.” Hắn thấp giọng nói.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn người, lại nghe hắn tiếp tục: “Cũng là người con gái anh yêu.”
“Không chỉ có trước đây, bây giờ cũng là như thế.”
Còn có một câu khác hắn không biết phải nói ra như thế nào. Em còn là người thê tử kết tóc của anh nữa, Chiêu Chiêu.
Cô cũng có những giấc mơ của kiếp trước, nhưng anh đã lấy thanh đao ở kiếp trước giúp cô quên đi những ký ức tình cảm đau buồn và sự đau đớn dày vò ở kiếp trước giống như anh ở kiếp này trong những năm qua.
Tới những chương cuối cùng là trở về kiếp cổ đại, khi hai Huynh muội ở bên nhau nói về tình cảm và chiến công hiển hách của Tướng quân - Quận Vương Sài Tang. Khi nàng ra đi, hắn 1 đêm mù hai mắt, ôm nàng trong lòng, bỏ hết tất cả, cùng đi theo nàng tới kiếp này.
Hãy cùng theo dõi tình yêu khắc cốt ghi tâm ký ức cổ đại và hiện đại đan xen xuyên suốt câu chuyện này nhé. Lời văn mang mác buồn, rất tình.
Nhớ đừng bỏ qua hai chương dẫn đầu truyện nhé.
Nghe nói Mạc Phi Bảo Bảo rất tin thần phật. Nên viết lên câu chuyện tình yêu tiền kiếp này.
Bình luận truyện