Tiêu Lạc bị một giọng nói trầm lạnh làm cho tỉnh giấc, cô chớp chớp đôi mắt đến mấy lần để tỉnh hẳn rồi nhanh chóng xuống xe không quên nói lời cảm ơn, thời tiết tối nay lạnh bất thường, mà cô chỉ mặc một chiếc váy princess dress dài qua gối không có mang theo một chiếc áo khoác nào.
Nên khi vừa xuống xe, một cơn gió lạnh thổi vào mặt đã khiến cô nhanh chân chạy lên phòng, đúng là ông trời chả bao giờ độ cô.
Cô sợ nếu không chạy nhanh thì tối nay cô sẽ phát sốt mất.
Đúng lúc gặp ngay Lý giáo sư đang đi về phía cô, vị giáo sư này khoác ngoài một chiếc áo giống như chiếc blouse trắng, nhìn về phía cô.
" Chào giáo sư! " Tiêu Lạc cố gắng bình tĩnh lại, mỉm cười chào, bước chân đi càng nhanh hơn so với ban nãy.
" Tiêu Lạc, em có rảnh không? Tôi có việc muốn nhờ em.
" Lý giáo sư lên tiếng, muốn kéo cô lại.
" Ngại quá giáo sư.
Bây giờ em không rảnh rỗi, có việc gì có thể để ngày mai giáo sư tìm em nhờ được không? " Cô dừng chân lại, quay người nhìn Lý giáo sư, vẫn là kiểu mỉm cười lịch sự, cô rất khó chịu, cô chỉ muốn gọi ngay cho Diệp Sương kêu nó đến cứu, nhưng vừa định giơ điện thoại lên thì đã phát hiện ra điện thoại mình đã không còn trên tay của cô nữa.
Tiêu Lạc thậm chí còn không biết nó rơi ở đâu, lúc nào.
" Tôi nghe nói rằng phía bên ngành công nghệ của em đang có một sản phẩm áp dụng vào khoa thực vật..."
" Lý giáo sư, em thuộc ngành công nghệ thông tin, nếu như giáo sư muốn tìm người để giúp giáo sư vấn đề này thì nên tìm người ở bên công nghệ phần mềm, giáo sư tìm em là vô cùng sai lầm! "
Ủa, cô đâu rành về sáng tạo sản phẩm cơ chứ! Muốn lừa cô đâu có dễ.
" Giáo sư em xin phép! "
Cô bắt đầu cảm thấy lạnh cả sống lưng, buổi tối ở trên đường đến kí túc xá rất vắng bóng người, Tiêu Lạc không thể ở đây dây dưa với vị trước mắt này được.
Nếu mà có chuyện gì xảy ra với cô thì dù có kêu cứu cũng chưa chắc đã có ai nghe thấy.
...
...
...
" Tiêu Lạc, mày có bị sao không đấy? Tao gọi mày bao nhiêu lần sao không nghe? "
Tiêu Lạc vừa mới bước chân đi vào phòng, đã vội nghe thấy tiếng của Mộng Đình từ trên giường phát ra.
Cô cởi giày, mang một đôi dép đi ở nhà từ trong giá giày ra đi.
" Điện thoại của tao rơi mất đâu rồi.
Chắc là lúc nãy chạy nhanh quá làm rơi trên đường đến đây rồi.
" Tiêu Lạc mở tủ quần áo, lấy đồ đi tắm, cô cảm thấy trên người mình bây giờ rất bẩn.
" Ờ, tao cũng nghĩ là mày nên đổi một chiếc điện thoại mới rồi đấy! Lúc nãy gọi cho mày không được nên không kịp nói, bài tập của mày bọn tao giúp mày hoàn thành rồi! "
" Ơ sao hôm nay bọn mày tốt thế? Bình thường bài tập của tao bọn mày còn không thèm đụng đến cơ mà.
"
" Bọn tao đang giúp mày thôi, hôm nay giảng viên đến tìm mày lấy đống giấy kia, nghĩ mày về muộn nên cố gắng làm cho đấy! Không cảm ơn một câu thì thôi đi, còn quay ra nghi