Chương 14 : Trời nóng
Ngày xuất chinh cuối cùng cũng đến. Binh ngựa ngập trời, trận thế đã được bố trí sẵn sàng. Đế Vân Mãnh ngồi trên yên ngựa, trong một bộ chiến bào chỉnh tề, nếu nhìn từ phía sau lưng là tuyệt tác trời ban, uy vũ ngất trời. Nhưng nếu bạn nhìn trực diện thì sẽ hả họng hơi to đó.
Vẻ mặt ngốc nghếch thường ngày hôm này càng ngốc hơn, lại dưới mắt có quầng thâm to tướng.
Lý Thành kế bên cũng siết nữa thì giật mình với thần thái hôm nay của tứ điện hạ nhà hắn. Hình như ngày bị mất ngủ hay sao đó, nhưng có vẻ đờ đẫn mệt mỏi.
Quả thật là như vậy, kể từ lúc Cố Minh Châu không chịu trả lời câu hỏi của Đế Vân Mãnh, hắn đã tự hỏi chính mình tại sao lại mong đợi câu trả lời từ một người mới quen biết không lâu đến như thế. Chẳng lẻ hắn có cảm tình đặc biệt nào đó với cô ư ? Điều vừa nghĩ làm hắn có chút lo lắng và suy tư đến mất ăn mất ngủ và có bộ dạng như hôm nay đã thấy.
Cố Minh Châu thì ngược lại cô vô cùng vô tư không hiểu chuyện. Cả đời thông minh vặt của cô, gì cũng am hiểu, riêng chuyện tình cảm cô không muốn đặt nặng, càng không muốn hiểu. Một người đã có tâm tính đề phòng, sợ một ngày nọ có ai đó đến cướp mất trái tim mình, lại từng nhìn mẹ mình vì yêu một người đàn ông không xứng đáng mà hi sinh cả cuộc đời, cô không muốn trở nên như thế, cô sẽ không để đàn ông vào trong tim. Không một người đàn ông nào cả.
-----
Lý Thành đợi lệnh thì thấy Đế Vân Mãnh đã trạng thái bình tĩnh trở lại ra hiệu tiến quân. Đoàn binh mã bắt đầu di chuyển.
Đến đoạn đường trên bản đồ được đánh dấu, tất cả dừng lại nghỉ ngơi không đi tiếp. Một phía Lý Thành cho người âm thành lên hai vách núi truy xét kỹ càng.
Đế Vân Mãnh ở lại trong lều ngồi uống trà, mắt luôn len lén hướng nhìn người nào đó ngoài lều đang bắt bướm hái hoa. Cái mặt không màng sự đời, không biết sợ là gì. Hắn vô thức lắc đầu miệng nở nụ cười nhè nhè về hướng cô.
Cố Minh Châu bắt hụt con thỏ, còn bị té ngả vào bụi hoa dại, đầu tóc dính đầy hoa, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch làm sao. Hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng thiếu nữ đáng yêu này của cô.
Những thị vệ đứng canh xung quanh gần đó thấy cũng trợn tròn mắt. Họ tự hỏi trong lòng, vị quân sư trẻ tuổi này liệu có làm nên đại nghiệp không vậy.
Cố Minh Châu đứng dậy phủi phủi mông, cũng vô tình nhìn ngó xung quanh một cái, bắt gặp nhiều ánh mắt có phần nghi hoặc nhìn cô, khoé miệng cô giật giật. Bọn họ chắc đang khinh thường cô đây mà, mặc kệ bọn họ, thực lực là thể hiện chứ không phải nói bằng miệng.
Trong số ánh mắt đó cô nhìn về hướng Đế Vân Mãnh, hắn là tên nhìn cô chăm chú nãy giờ lâu nhất, có cái gì mà hắn lại nhìn lâu như vậy. Cố Minh Châu đi đến cạnh hắn lườm hắn một cái, đã nhiều ngày cô không nói chuyện với nam chính, vì việc hắn có suy nghĩ linh tinh định vô lễ với cô.
Đế Vân Mãnh thấy người nào đó tiến lại gần, còn lườm mình, hắn có chút chột dạ, nhìn cô lâu như vậy chắc chắn đã bị phát hiện rồi. Mặt Đế Vân Mãnh vô thức đỏ lên cầm ly trà quay sang hướng khác giả vờ thanh cao.
Tiểu Mãnh này, ngươi uống trà mà cũng say ư.? mặt làm gì đỏ lên hết vậy, cái tên ngốc này..
Trời ... Trời nóng
Cố Minh Châu nhìn trời, bấm bấm vài cái , đây chẳng phải sắp vào Đông ư, mát mẻ thế này nóng ở chổ nào, hắn bệnh hắn tái phát.. Cô tiến lại gần hơn nắm lấy tay hắn..
Đế Vân Mãnh giật mình : Tiểu Châu buông ra
Ta muốn bắt mạch cho chàng, thời tiết này mà than nóng là có vấn đề
Đế Vân Mãnh nhanh chóng giật tay lại nói tiếp : Không nóng nữa, không cần
Sau đó hắn đứng dậy, vứt ly trà trong tay đi nhanh