Chương 17: Quay về
Hệ thống phát hiện Đế Vân Mãnh đã tỉnh từ lâu còn nhìn cô chăm chú nữa. Cô làm phụ nữ thật thất bại mà, không tí cảnh giác với đàn ông là sao, nên nó phải nhắc nhở ký chủ nhà nó thôi :
Đừng tức giận nữa, có người đang nhìn cô nãy giờ đấy, còn nữa, y phục cô không chỉnh tề có lẻ người ta đã nhìn ra thân phận nữ nhi của cô rồi ..
Cố Minh Châu nghe xong giật mình, khoát y phục nhanh chóng lên người, quay sang tiến lại gần Đế Vân Mãnh..
Thấy hắn nhắm mắt giả vờ Cố Minh Châu chửi thầm trong bụng Cái tên ngốc chết tiệt này, dám nhìn lén bà đây, xem bà xử lý chàng sao
Tiểu Mãnh, tỉnh rồi à giọng điệu làm người ta ớn lạnh sống lưng.
Người nào đó biết cô đã phát hiện không thể tiếp tục đành mở mắt ra, ngây thơ chớp chớp..
Cố Minh Châu gặn hỏi thêm : Chàng vừa rồi có nhìn thấy cái gì không ?
Đế Vân Mãnh rũ mắt xuống, tròng mắt hơi đảo đảo suy nghĩ không biết trả lời sao. Hắn sợ chỉ cần nói sai điều gì là cô sẽ tức giận, lúc đó không biết cô sẽ phanh thây hắn kiểu gì. Còn không nói ra chưa chắc lừa được cô..
Cố Minh Châu nhìn chầm chầm đợi câu trả lời nhưng người kia cứ mím chặt môi không nói một lời..
Tính chơi trò bạn có quyền không nói, nhưng những lời bạn nó sẽ là bằng chứng trước toà à...
Có phải chàng nhìn thấy ta cởi áo, phát hiện gì rồi đúng không ? hỏi thẳng vậy cho nhanh..
Sau đó thấy mặt Đế Vân Mãnh đỏ lên...
Cố Minh Châu :... rồi rồi quả thật như cô đã nghĩ, tên ngốc này phát hiện cô là nữ rồi. Sư phụ nói nếu để người ta biết cô là nữ trước năm 18 tuổi thì nguy lắm. Giờ cô mới có 17 tuổi thôi. Vậy là xong thật rồi sao.. Không sao.. Cô vào đây chỉ để làm nhiệm vụ, chỉ cần chết sau khi nhiệm vụ hoàn thành là được.. Hi vọng kiếp nạn gì đó đến chậm một chút.
Đế Vân Mãnh đột nhiên lên tiếng : Tiểu Châu là tiểu cô nương, ta .. ta không những nhìn thấy mà lúc ôm này cùng rơi xuống đã chạm vô thứ mềm mềm ... Hắn vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ chổ nào đó.
Cố Minh Châu bình tĩnh mọi khi cũng đỏ mặt tía tay... Tên này cô thẳng vấn đề thì hắn cũng liền thẳng như cô ư.
Đế Vân Mãnh không đợi cô nói, hắn tiếp :
Ta sẽ chịu trách nhiệm, sẽ cưới nàng ..
Cố Minh Châu nhìn cái mặt đẹp như hoa kia nói cưới cô.. Haha.. xin lỗi nam chính không cưới cô cũng ép hắn phải cưới, bà đây muốn làm hoàng hậu có được không, còn bắt huynh bỏ cả giang sơn đấy..
Cố Minh Châu cười cười ngồi xuống cạnh hắn, sờ sờ lên vết thương trên tráng hắn :
Nếu sau này chàng làm hoàng đế, chàng có lập ta làm hoàng hậu không ?
Đương nhiên, Tiểu Châu sẽ là hoàng hậu của ta
Cố Minh Châu lại trêu chọc kẻ ngốc tiếp :
Nếu sau này... hỏi đến đây cô lại ngập ngừng, cô không muốn hỏi tiếp nữa, câu hỏi này bây giờ chưa phải lúc. Mặc dù đã hỏi qua bao nhiêu lần, nhưng với ánh mắt người trước mặt kia, cô lại có chút lưỡng lự.. Cô đang sợ, vậy rốt cuộc cô sợ điều gì ? Cố Minh Châu thoát khỏi suy nghĩ bâng quơ của mình, nghiêm mặt nhìn Đế Vân Mãnh :
Không được nói với ai ta là nữ nhi hiểu chưa ? Nếu không ta sẽ bỏ mặt chàng cô đổi nhanh chủ đề, gương mặt từ lưỡng lự sang hâm doạ nam chính..
Đế Vân Mãnh mĩm cười đột nhiên kéo cô ôm vào lòng . Cô Minh Châu giật mình. Tên ngốc này làm gì thế, đừng nói ngốc cũng biết động tình đấy nhé.. Nhưng nằm trong vòng tay hắn thật thật rất ấm áp, cô hình như thích cảm giác này, nên cứ mặc nhiên cho hắn ôm thoả thích, còn tự động nhích lại gần.
Thấy phản ứng của cô như thế Đế Vân Mãnh rất hài lòng.. dùng tay vuốt vuốt tóc cô.
Nếu sau này phải chọn lựa điều gì, ta sẽ đặt nàng lên trước tiên
Tim Cố Minh Châu đập sai một nhịp.. Cô yêu cầu hệ thống kiểm tra tim hộ mình, cô chắc chắn tim mình bị vấn đề rồi, nó hỏng rồi.
Hệ Thống : tim cô bình thường.. Rất tốt cô là đang rung động đấy ký chủ à.
Đế Vân Mãnh lại