Chương 18 : tiếng sét ái tình
Phủ Tứ Hoàng Tử vừa được ban tặng
Lý Thành nhanh chóng thu xếp bố trí mọi khu vực xung quanh. Về tới hang hùm gần ánh mặt trời tức nhiên nguy hiểm cực cao, cần đề phòng hơn trước nhiều.
Điện hạ..!!! Chúc mừng ngài đã quay về nơi vốn thuộc về mình
Đế Vân Mãnh ngồi đánh cờ một mình, hắn hạ con cờ chiếu tướng xuống, lạnh lùng cất giọng :
Có gì phải chúc mừng.. đại sự còn chưa thành, thì ta vẫn chưa được sống là chính mình
Che giấu con người thật, tính cách thật để sinh tồn hơn bao nhiêu năm qua, hắn chưa hề vui vẻ ngày nào. Nhưng kể từ khi gặp người ấy, hắn mới thấy được thế giới này có thứ làm hắn muốn sinh tồn. Nhắc đến đây lại nhớ cô, không biết giờ cô đang làm gì.
Lý Thành ...!!! Tiểu Châu đâu rồi ?
Dạ..!!! Tiểu Châu đệ ở biệt viện phía sau ạ ? Thần sẽ đi triệu đệ ấy đến
Không cần, ta tự qua đó
Dạ
[...]
Phía sau biệt viện, vườn hoa hồng lớn
Cố Minh Châu đang ngắm hoa, nhìn trời, đón quẻ, miệng lảm nhảm gì gì đó. Thật ra là đang nói chuyện với hệ thống :
Sao chổi này..!!! Ngươi nghĩ đưa tên ngốc về đây có quá nhanh không ? Hắn chưa loại hết độc tố trong người, còn ngốc khù khù thế kia, ta e rằng....
Hệ thống thấy cô mới ngốc á, hắn nhìn không ra tên nam chính đó ngốc chổ nào. Nó không được phép nhắc bài cô, sẽ phạm luật, nên đành ngậm ngùi cầu nguyện cho cô mau giác ngộ thôi.
Ta nghĩ hắn đủ thực lực để đối phó với bọn phản diện kia
À..!! dù gì nam chính cũng có hào quang của mình, ta lo hơi dư thừa rồi
Cô đưa hắn về được đây đáng lẽ phải vui mừng, vì đây là một bước lớn quan trọng để tiến tới đại nghiệp đăng cơ mà. Nhưng sau cô lại sợ, sợ hắn không đủ mạnh, sợ hắn sẽ bị tổn thương. Cô bị cái gì ám thế nhỉ, sao lại có loại cảm giác muốn bảo vệ người nào đó đến vậy. Chắc do trước giờ bao đời đế vương, cô chưa thấy ai yếu đuối như Đế Vân Mãnh. Chắc có thể lý do là vậy thôi.
Cố Minh Châu quân sư, đã lâu không gặp giọng một thanh niên trẻ tuổi vang lên phía sau... Kèm theo đó là tiếng Ò Ò quen thuộc...Cố Minh Châu liền quay lại nhìn thấy ngay Tiểu Lang của cô..
Ôi Tiểu Lang Lang của ta, ta nhớ ngươi quá... ta vừa làm xong cơm nắm mà lại không ai cùng thưởng thức đây, ngươi có muốn ăn không ?
Cô tuy quen tiểu Lang không lâu, nhưng cô biết nó có nhân tính, lại cực kỳ thông minh hiểu chuyện nên rất thích nó. Nếu ở thời đại của cô mà cho phép nuôi loại động vật này cô cũng gắng mà nuôi một em đấy. Nhưng chắc chỉ dành cho bọn siêu giàu thôi, cô không có cửa. Thôi tranh thủ ở thời này cưng ké vậy..
Thương thương .. nhớ người quá cô vuốt ve ôm ôm một con sói to tướng như một con husky bình thường.
Tiểu Lang cũng không phản ứng gì nó thích mùi trên người cô, như chủ nhân nó thích cô vậy..
Ò Ò ..
Ngũ điện hạ Đế Vân Tư Kỳ cũng lắc đầu. Cô ấy vì một sủng vật còn không thèm thỉnh an hắn, bỏ hắn qua một bên.
Á..!!! ta quên mất còn một người ở đây, Ngũ điện hạ ..!!! hì hì ... xin lỗi .. thật sự xin lỗi
Cô ở hoàng cung đâu phải ngày một ngày hai, nhưng trước giờ luôn ở vị trí cao, xuyên một cái là làm luôn hoàng hậu, vương phi nên người cúi đầu không bao giờ là cô cả. Cô lại luôn nghĩ đây chỉ là một trò chơi, nên lễ nghi phép tắc cô lướt qua sạch.
Chính cô còn thấy trong mấy vụ lễ nghi này mình hơi quá đáng nhưng luôn ỷ lại càng, bản tính rồi, bản tính rồi thông cảm nha. Con người nên sống thật với tính trẻ trâu của mình, cô nghĩ vậy.
Cố Minh Châu quân sư cứ tự nhiên Đế