Chương 39: Bệnh nghề nghiệp
Một lão già đầu tóc hơi xoăn và bạc được chải gọn gàng lên, nhìn như một giáo sư đại học về hưu vậy. Nhưng đều bất ngờ nhất là ông ta có gương mặt mà Cố Minh Châu phải đánh rơi cái túi cô đang cầm trên tay..
Sư... sư phụ cô giật mình thốt lên
Là gương mặt của sư phụ, tuy hơi già và không còn lớp tiên khí bao phủ bên ngoài, nhưng chắc chắn cô không nhìn nhằm, người này có cùng một gương mặt với Đạo Minh.
Ông lão cũng khá ngạc nhiên rồi cười ôn hòa với cô như một ông chủ tiệm với khách hàng. Nhưng cô không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm.. Ông ta thấy một cô gái trẻ nhìn mình thế kia cũng ngại ngùng :
Xin lỗi cô gái nhỏ, cô nhận lầm người rồi, trước giờ tôi không nhận đệ tử, nên không là sư phụ của ai cả
Cố Minh Châu hồi thần, cúi xuống nhặt túi xách lên phủi phủi..
Đúng .. là tui lầm.. xin lỗi.. tôi tên Cố Minh Châu, không biết xưng hô thế nào ? nhằm rồi, sư phụ cô làm sao có thể ở đây được.
Ta là Đạo Vương, gọi ta là lão Vương là được
Cô vô cùng ngạc nhiên lùi mấy bước : Ông cũng họ Đạo
Ông chủ tiệm gật đầu. Họ Đạo thì có gì sai chứ, cô gái nhỏ lại kích động đến vậy.
Cố Minh Châu ổn định tâm tình, lúc này cô không có thời gian điều tra hay đàm đạo về tổ tiên nhà ông ta. Xong việc lớn sẽ quay lại.
Nhìn đồng hồ nghĩ nghĩ thì chủ tiệm đã đem ra cái la bàn khá cũ kĩ.
Cô nói là cái đồ bỏ đi này đúng không? Cái này đã ở đây từ rất lâu, nhưng cứ bán hoài vẫn không bán nó đi được, nên tôi đành đăng lên để đó rất nhiều năm rồi.. bao lâu thật ông cũng không nhớ nữa, vậy mà giờ lại có người tìm thấy tin đến đây mua nó. Đúng là rất lạ.
Là thứ tôi cần.. Ông bán nó bao nhiêu ?
Lão Vương lắc lắc đầu : Bán gì chứ , tôi tặng cô đấy, nó quá cũ rồi, cô cần là may mắn của nó đấy
Cố Minh Châu nghe vậy cũng không có thời gian đôi co thêm.
Cám ơn, hôm nay tôi có việc gấp, khi khác sẽ đem hậu lễ đến đàm đạo sau
Nói xong cô chấp tay hành lễ sư đồ, rời đi kiểu giang hồ kiếu từ thời cổ.
Đạo Vương : ??? ông có phải cũng chấp tay cúi đầu đáp lại như trong phim truyền hình ông thường xem không ?
[...]
Cố Minh Châu ngồi trên xe taxi, lấy cái la bàn ra quan sát một hồi lâu.. Tài xế taxi mất hết kiên nhẫn quay lại quát to :
Cô gái.. tôi đợi cô đã gần 20 phút rồi, rốt cuộc cô có muốn đi không ?
Cố Minh Châu không ngước lên nhìn tài xế, chỉ lấy trong túi và tờ tiền mệnh giá cũng khá lớn , trực tiếp dán lên trán ông ta. Thật thần kỳ như phong ấn cương thi, ông ta liền im miệng quay lên chờ tiếp..
Làm sao khởi động nó đây, xung quanh đây chả có tí linh khí nào ? cô chóng cằm xụ mặt một đống.
Bụp.. cái la bàn tự nhiên rơi xuống sàn xe phát lên nhiều tia sáng nhỏ trên đó..
Là linh khí tích tụ
Cố Minh Châu mừng rỡ nhanh chóng đọc thuật gì đó trong miệng rồi điểm thẳng vào la bàn.
Kim chỉ hướng trên đó lập tức hoạt động. Đúng là không cần có buff chỉ cần số ăn hên cũng đủ thể hiện rồi..
Taxi chạy thẳng
Ok
Tài xế đang ngồi nhai gum nhàm chán liền bật dậy đạp ga.
Một lát sau :
Cô gái à, tôi nói cô này, cô lắm tiền nhiều của thì cứ mua vé mà đi du lịch, hoặc có thể nói tôi là chở cô đi tham quan thành phố này, tôi sẽ sẵn sàng chạy.. Còn giờ cô xem đi, cô hết đi bên trái, rồi lại đi bên phải, rồi lại