Chương 45: Người làm Tiểu Châu thất tình
Đâu cần thời gian quen biết lâu dài, đâu cần cùng nhau trãi qua sống chết. Hợp tính thì thân thôi.
Chu Tề Bình lúc rãnh vẫn thường đến đón cô đi cùng, hắn vừa lái xe vừa tự nhiên hỏi :
Tiểu Châu này, cô dự định sẽ làm gì ? Có muốn quay lại đài truyền hình không ? Tôi có thể giúp cô..
Cám ơn Chu công tử, tiểu nữ đây còn muốn nghĩ ngơi một thời gian, nếu cần sẽ tìm anh, tôi không khách khí đâu, anh yên tâm cô cười hì hì.
Người nào đó cũng cười. Cô nhóc này nói gì cũng có thể làm anh vui vẻ cả.
Xe đậu lại ngay chung cư, như thường lệ cô đi xuống vẫy vẫy tay chào rồi tòn ten đi lên.
Hôm nay cô uống hơi nhiều nên bỏ quên túi xách trên xe Chu Tề Bình.
Hắn quay xe phóng đi một đoạn mới thấy nên liền quay lại.
Lấy điện thoại gọi xem cô lên chưa thì không ai bắt máy.
Chu Tề Bình đến trước cổng chung cư liền thấy một chiếc xe, nhiều người đàn ông khả nghi xuất hiện. Hắn có linh cảm bất an, sau đó nhìn thấy chiếc giày của Cố Minh Châu.
Chu Tề Bình nhanh xuống xe lao tới bọn họ :
Các người định làm gì ? Bắt cóc người phi pháp là tội rất nặng, mau thả người không tôi sẽ gọi cảnh sát..
Hắn vừa nói xong thì đám người bặm trợn đó lao ra liền tấn công ..
Các người.. các người biết tôi là ai không hả ..... A ... A...
Hai người đó đánh xong thì phóng lên xe mang Cố Minh Châu đi mất.
Chu Tề Bình chửi thề lao vết máu trên miệng. Bọn này chắc chắn là xã hội đen. Tiểu Châu làm gì đã đắt tội với bọn người đó chứ.
Hắn liền nghĩ đến một khả năng, có khi nào là người của Tưởng gia, ai chả biết Tưởng gia là một thế lực ngầm rất lớn chứ. Hắn nghĩ xong liền lên xe phóng như bay tới biệt viện nhà họ Tưởng.
Cậu muốn tìm ai ? Quản gia nghe tiếng bấm chuông tới đinh tai nhất óc. Lần đầu trong cuộc đời làm quản gia nhà họ Tưởng, đã bao nhiêu năm trôi qua mới thấy người có lá gan nhấn chuông kiểu đó.
Ông cảm thán, những người muốn chết sớm năm nay hơi bị nhiều.
Các người mau thả Cố Minh Châu ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát Chu Tề Bình hét rất to. Đến bên trong cũng có thể nghe phong phanh.
Chuyện gì thế ? Cao Tổ Nhi lên tiếng hỏi , bà nhíu mày nhìn camera bên ngoài, một thanh niên đang la hét.
Bắt lớn lên xem hắn nói gì !!! âm thanh vừa được bắt to , mọi người liền nhận ra cái tên Cố Minh Châu.
Cao Tổ Nhi quay qua thằng con cưng tỉnh lại đã lâu :
Tiểu Khởi... con không nên đối xử với ân nhân mình như thế !! bà trầm giọng có vẻ không vui dạy dỗ.
Tưởng Khởi đang bị bà mẹ dính người này bắt ăn canh sâm như trẻ con liền ngước lên, ánh mắt khó hiểu..
Con không có chỉ buông ba chữ rồi tiếp tục ăn.
Cao Tổ Nhi liền nhìn qua ba người Lý Trung, Lạc Vu , Lạc Tuấn..
Lý Trung nhìn thiếu gia một cái thấy người nào đó không có phản ứng liền hiểu ý trả lời :
Dạ..!! Thiếu gia không hề có phân phối gì !
Cao Tổ Nhi nghĩ một lúc mới ra lệnh đưa người đang gây sự ngoài cổng vào.
Lý Trung thấy người đi tới mới nhìn kỹ liền cười nhã nhặn chào một tiếng :
Thì ra là Chu đại công tử của Chu gia, hôm nay đến đây không biết là vì việc gì ?
Nhìn Chu Tề Bình một thân thảm hại, giống như mới vừa xảy ra ẩu đả. Ai có gan đánh cả thiếu gia nhà họ Chu tới nong nổi này.
Tôi nói lại lần nữa, mau thả Cố Minh Châu ra, không tôi sẽ báo cảnh sát..
Mọi người xung quanh chợt im lặng. Chỉ duy nhất một người vẫn đang ăn canh, tập trung hết sức mình mà ăn sạch chén canh sâm khó nuốt của mẹ mình..
Thật khó ăn .. hắn đưa chén về phía Cao Tổ Nhi, hắn đã cố nhưng vốn có bệnh kén ăn nên đành phụ lòng rồi.
Cao Tổ Nhi nhìn chén canh thằng con cúi đầu ăn lấy ăn để cả buổi trời, thì ra nó chỉ ăn vỏn vẹn một muỗng coi là nể mặt.
[...]
Chu Tề Bình nhìn người đàn ông mang vẻ đẹp khó khó mà dùng từ diễn tả. Đột nhiên hắn