Chương 59 :Em muốn tôi ngu xuẩn cỡ nào, tôi liền như thế
Cả Tưởng Thị một buổi chiều trời quang mây tạnh. Gió rét mưa rào buổi sáng như một cơn ác mộng thoáng qua mà thôi.
Bọn họ thầm cảm tạ vị thần nào đó đã ghé qua cứu thế. Chỉ có Lý Trung mới biết nguyên nhân thật sự. Hắn dám chắc hiện tại chỉ có một người duy nhất có thể làm ảnh hưởng tới tâm tình của thiếu gia mà thôi.
Kể từ bây giờ phải lên kế hoạch làm đại hồng nhân bên cạnh tam thiếu phu nhân tương lai.
Lý Trung gật đầu hai cái chắc nịt..
[...]
Tối đó Cố Minh Châu vừa hát vừa đi về Dinh Thự.. Hôm nay là một ngày mệt mỏi nhưng mà cô cảm thấy rất vui, vì có thể gặp lại được hệ thống Sao Chổi, còn đẹp trai đến thế nữa. Tuy nữa chừng bị tên yêu tinh phá đám nhưng hắn hôm nay cũng đặc biệt ngoan ngoãn.
Ở trong phòng cả đêm chán quá. Hôm nay Tưởng Gia to thế này mà người đi đâu hết không biết. Cô thì không có bạn bè gì tâm sự nên đành như mọi khi đem rượu ra gốc cây to, ôm mèo giải sầu.
Cô như mọi khi ngồi dựa gốc cây to, ánh mắt hướng lên những ngôi sao trên trời. Nhìn tiểu Mây Mây màu trắng đang đứng gần đó, hôm nay cạnh nó còn có mấy chú mèo con khác, trông đáng yêu vô cùng.
Cố Minh Châu chóng cằm nhìn chúng nó quấn quýt bên nhau. Tầng sương mờ mờ ánh trăng chiếu rọi, cô lại liên tưởng đến một người, lần đầu gặp hắn ở đây cũng đang cho mèo ăn. Người thì lúc nào mặt cũng lạnh tanh, nói chuyện thì ngang ngược, hóng hách.. Tính tình khó đoán, thích tự cho mình là đúng.. Thật đáng ghét mà.. Nhưng đôi lúc rất ngoan, lại trẻ con.
Cố Minh Châu vừa nghĩ vừa mĩm cười. Chắc cô say rồi, hoặc điên rồi mới đi nghĩ về tên yêu tinh đó..
Yêu tinh ngốc nghếch
Hôm nay không uống nhiều nên không tính là say, chỉ là nghĩ vu vơ rồi ngủ thiếp đi lúc nào chả hay .
Một bóng hình quen thuộc lại xuất hiện. Vẫn như mọi khi, ở đây sẽ không đeo kính vào, đôi mắt đẹp hơi loé lên..
Biết em sẽ ở đây mà
Nhìn người con gái trước mắt kia, Tưởng Khởi thật sự muốn bắt cô trối lại cả đời bên mình. Hắn không biết loại cảm giác đặt biệt này là vì sao mà có, nhưng lần đầu nhìn thấy cô nó đã tồn tại, cho đến nhiều lần tiếp xúc thì càng mãnh liệt hơn. Giống như nhiều người thường nói đây là duyên phận..
Tưởng Khởi đi đến bế cô lên ôm vào lòng.. Cố Minh Châu vì có người động đến mình nên hơi nhíu mày, mùi hương quen thuộc lại khiến cô an tâm không phòng bị, chỉ giật mình mơ mơ..
Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi cô, rồi từ từ tiến vào. Từ nhẹ nhàng triền miên cho đến mạnh mẽ xâm chiếm.. Cảm giác này, cô hình như đang bị bạo hành đôi môi..
Ưm..
Mắt Cố Minh Châu từ từ mở ra, cô liền nhìn thấy đôi mắt đang nhắm trước mắt, đôi môi còn dây dưa trên môi cô không có ý buông tha..
Ưm.. tôi.. tôi tỉnh rồi đó... Ưm tôi tỉnh rồi
Sao nói chuyện kiểu này khó khăn quá vậy ??
Tưởng Khởi từ từ ngước lên, mắt hắn mở ra nhìn cô, trong đôi mắt còn đang có dục vọng không hề che giấu.
Tỉnh...Thì sao ?
Ui cha ..!! cái tên này...
Tưởng Khởi.. anh là đồ lưu manh
Cô định đẩy ra bỏ chạy .. liền bị ai đó siết chặt