Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ngày hai mươi sáu tháng chạp, nháy mắt đã sắp tới Nguyên Đán, khắp nơi đều là không khí náo nhiệt vui vẻ.
Lúc hồi kinh cũng đã là cuối tháng chạp, mọi người hào hứng đón Tết, cửa hàng dọc hai bên đường đều treo đèn lồng mới, nhà cửa quét tước sạch sẽ. Đi tới Hàn phủ, hai con sư tử đá sừng sững canh gác, ngoại trừ trông sạch sẽ hơn thường ngày, cũng không có thay đổi gì mấy.
Hàn Chập và Hàn Chinh xoay người xuống ngựa, đi qua bức bình phong, tới Phong Hòa Đường thăm Hàn Mặc trước.
Tĩnh dưỡng suốt nửa năm, chân của Hàn Mặc đã được chữa trị khỏi hẳn, nhưng vết thương động tới gân cốt, tuy đắp nhiều loại cao dược quý hiếm, nhưng vẫn không thể khôi phục như xưa, đùi phải hơi co lại, lúc đi đường cũng chập chững. Ông từng là quan lớn triều đình, thái độ nghiêm cẩn, giờ ở trong phủ giúp Hàn Kính xử lý chút việc vặt, trên vai không còn gánh nặng, ông trở nên ôn hòa hơn, đối với chuyện thành công tiêu diệt phản tặc, tán thưởng động viên hai huynh đệ rất nhiều.
Huynh đệ hai người ngồi cùng ông một lúc, thấy sắc trời sẩm tối, từng người quay về viện tắm rửa nghỉ ngơi.
Trong Ngân Quang Viện, Khương cô cô đã sớm nghe được tin tức Hàn Chập hồi kinh. Tống cô cô biến mất, Sơn Trà và Hồng Lăng lo lắng thay cho số phận của thiếu phu nhân, nhưng lo lắng cũng vô dụng, chuyện nên làm vẫn phải hoàn thành tốt. Từ chén trà, nước ấm trong dục phòng, chăn gối đệm đều được các nàng chuẩn bị cẩn thận.
Hàn Chập vào viện, đình đài hành lang vẫn y nguyên như trước, Khương cô cô cung kính đứng chờ ngoài cửa.
Hắn có hơi hoảng hốt, nhanh chóng vào phòng.
Bên trong im ắng, rèm trướng buông xuống, trên bàn bày trà cụ, lô đỉnh huân hương hoa Lệnh Dung thích nhất, dây mây tử đàn vấn vít quanh án thượng, ở giữa là bình hoa sứ, bên trong cắm vài nhành mai, cạnh đó là chậu nước sạch sẽ. Án thư cạnh sườn gian được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, bên trên bày chiếc bút ngọc cùng cái chặn giấy hình thỏ con Lệnh Dung yêu thích, thậm chí còn có mấy quyển sách linh dị thần quái nàng hay đọc, đồ vật vẫn y nguyên ở đó.
Hết thảy giống như trước, chỉ thiếu mỗi Lệnh Dung, hẳn là lúc này nàng sẽ lại gần, cởi ngoại thường giúp hắn.
Hàn Chập lạnh mặt, bình tĩnh đi vào dục phòng tắm rửa.
Đám nha hoàn vú già đều biết tin thiếu phu nhân bị bắt cóc, thấy vẻ mặt của Hàn Chập, càng thêm sợ hãi, cẩn thận đổ nước vào thùng tắm, không dám sơ sẩy.
Màn đêm buông xuống, trong phòng tối đen như mực, vì Hàn Chập ở bên trong, không ai dám vào dục phòng đốt nến.
Hàn Chập ngâm mình trong bồn tắm, nhìn xiêm y sạch sẽ được xếp gọn gàng, ánh mắt hắn tối lại.
Mùi vị tình dục tối hôm qua vẫn chưa tan hết, hắn rời kinh nam hạ, Lệnh Dung bị cuốn vào trận chiến, buộc chặt với hắn.
Lúc này hai người phải cách xa nhau, hắn cũng không có cơ hội nhìn Lệnh Dung.
Chờ tới buổi tối Hàn Kính trở về, cho dù là việc công hay việc tư, tổ tôn hai người vẫn cần phải giải quyết. Thành công tiêu diệt phản tặc, tên đã lên dây, đợi chờ thời cơ chín muồi là sẽ hành động, tuyệt đối không thể bỏ lỡ buổi thiết triều ngày mai. Biệt uyển kia cách xa kinh thành, đi tới đi lui rất mất thời gian, lại đang là thời khắc mấu chốt, bên trong Hàn phủ có cơ sở ngầm, Hàn Chập biết đâu là nặng, đâu là nhẹ.
Nước trong thùng tắm dần lạnh, trong phòng mờ mịt hư ảo.
Không gian tối đen như mực, Hàn Chập lẳng lặng ngồi, ánh mắt sâu thẳm, dường như có thể hòa làm một với bóng đêm.
Chờ đến khi nước hoàn toàn lạnh, Hàn Chập mới vịn tay vào thành bồn, bước ra bên ngoài. Bọt nước bám vào lồng ngực, ào ào bắn xuống đất, trên người lạnh lẽo, khiến tinh thần tỉnh táo hơn không ít.
Hắn lau người sạch sẽ, thay kiện xiêm y mới, ra khỏi dục phòng, trong phòng đã thắp đèn, Khương cô cô canh giữ bên ngoài, khom người nói: "Đại nhân, ngài có dùng cơm không?" Thấy Hàn Chập gật đầu, vội kêu nha hoàn bưng thức ăn lên.
Rõ ràng Lệnh Dung cũng hay làm món này cho hắn, nhưng lúc này, hắn chỉ cảm giác thật vô vị.
Hàn Chập nhanh chóng dùng cơm, mặc ngoại thường vào, đi tới Tàng Huy Trai.
. . .
Tàng Huy Trai, Hàn Kính vừa cùng đồng liêu tham gia một bữa tiệc, lúc này mới trở về, ngồi ngay ngắn sau án thư.
Nghe quản sự nói Hàn Chập tới đây, lập tức thỉnh hắn đi vào.
Trong phòng đèn nến chói lóa, Hàn Chập mặc xiêm y tối màu, khí thế lãnh lệ như thường. Hôm nay Hàn Kính không tới Hoành Ân Tự, đây vẫn là lần đầu tiên thấy tôn tử sau nửa năm không gặp, nhìn hắn từ trên xuống dưới, khuôn mặt hà khắc nghiêm túc hiếm khi lộ ra ý cười, "Đánh giặc xong, quả nhiên khí thế khác hẳn."
"Tổ phụ." Hàn Chập nghiêm cẩn hành lễ, trong mắt không có ý cười.
Hàn Kính làm như không biết, đặt quyển sách sang một bên, ngồi trên tấm đệm dày, "Nam hạ vừa rồi, thu hoạch như thế nào?"
"Tự mình dẫn quân chinh chiến, quả thật khác biệt."
Hàn Kính vừa lòng vuốt cằm, "Thái độ Trần Lăng như thế nào?"
"Giúp ông ta lấy lại Hà Âm, đương nhiên ông ta cảm kích. Hiện tại Giang Đông không có ai cai quản, lúc trước chiến sự kịch liệt, quân binh thiệt hại nặng, lúc này lại phải phòng thủ, Trần Lăng liền để lại vài vị võ tướng canh giữ. Dã tâm của Trần Lăng không nhỏ, muốn ôm trọn Giang Đông." Liên quan đến tiền đồ tương lai, quan trọng hơn cả là đại sự sau này, đương nhiên Hàn Chập sẽ không vô cớ làm loạn, tóm tắt đơn giản bày bố của Trần Lăng ở Giang Đông.
Hàn Kính nghe xong, nhếch môi cười lạnh, "Điểm này coi như hắn ta cũng có bản lĩnh, nếu nuốt trọn Giang Đông, sau này tranh giành binh quyền, không thể không đề phòng."
Hàn Chập gật đầu, thấy ấm trà nóng, liền rót cho ông một chén.
"Vậy Trường Tôn Kính thì sao?"
"Luận thân thủ, hắn ta từng vô lễ với con, nhưng lúc mang binh đánh giặc, hắn ta vô cùng dũng mãnh, cũng có thể thu phục nhân tâm. Nếu bên cạnh có phụ tá đáng tin cậy, lại có thể bày mưu tính kế, ổn định đại sự, so với Trần Lăng, hắn ta càng thích hợp làm chủ Giang Đông hơn."
"Hắn không hồi kinh?"
"Tôn tử bảo hắn tới Lĩnh Nam nương tựa Lục Bỉnh Khôn."
Chuyện này Hàn Chập chưa bẩm báo với ông, Hàn Kính trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Cũng tốt. Lục Bỉnh Khôn bất mãn đã lâu, nếu Trường Tôn Kính có thể được việc, thật ra cũng là trợ thủ đắc lực." Chuyện triều chính, ông tin tưởng Hàn Chập, lúc trước Hàn Chập thu phục Trường Tôn Kính, ông còn hơi nghi ngờ, hiện tại xem ra, ánh mắt tôn tử còn tốt hơn cả ông.
Nửa năm không gặp, Hàn Chập bận chuyện chiến sự, từng chút gây dựng thế lực ở Hà Âm, ở trong kinh có không ít chuyện cần phải xử lí.
Nhi tử của Chân Hoàng Hậu được sắc phong làm Thái Tử, Chân gia dính hào quang, vô cùng vui mừng, trên triều, Chân Tự Tông lại càng ra sức phụng sự.
Nhưng trung cung không hề yên ổn, Phạm gia không chút yếu thế, Tiết độ sứ Hà Đông Phạm Thông miễn cưỡng tiêu diệt thổ phỉ tác oai tác quái, còn giúp đỡ quân đội dẹp loạn phản tặc, chiếm được không ít đất đai màu mỡ. Phạm Quý Phi mang long thai, Phạm Lục giữ chức Môn hạ thị lang, Phạm Tự Hồng gia nhập Cấm Quân, ra sức lôi kéo thuộc hạ, Phạm gia lại cố ý để Phạm Hương tiếp xúc với Thượng gia, muốn bàn chuyện chung thân.
Nếu hôn sự này kết thành, có binh quyền Tây Xuyên trợ lực, cho dù Thượng gia trung thành với triều đình, nhưng có mối hôn sự kia, Phạm gia không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Hàn Chập nghe vậy liền trầm ngâm.
Lúc trước đề bạt chức vị Binh Bộ Thị Lang, Hàn gia từng cân nhắc chọn vị kia ở Tây Xuyên.
Bá phụ của Thượng Chính làm chủ một phương, Hàn gia từng đề nghị, nhưng ông ấy chỉ muốn an ổn sinh hoạt, vậy nên từ chối. Hàn Kính cũng từng tính toán hôn sự của Hàn Dao, đề cử Thượng Chính, nhưng Hàn Mặc và Dương thị không đồng ý. Hiện giờ