Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trong thư phòng giương cung bạt kiếm, Hàn Chập đứng đối diện Hàn Kính, thân hình cao lớn áp đảo ông.
Hàn Kính vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, ngửa đầu nhìn thẳng về phía Hàn Chập, ông nhớ tới ngày đó ở sau hậu viện, Đường Giải Ưu khóc lóc cầu xin ông che chở, lại bị Hàn Chập ngoan tuyệt giết chết, ngoại tôn nữ hoảng sợ ngã về phía vách tường, cứ vậy mà chết. Cảnh tượng kia vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của ông, khiến đêm đêm ông lại bừng tỉnh, một mình khoanh chân ngồi giữa Khánh Viễn Đường trống vắng. Nhớ lại ngày mới vào phủ, Đường Giải Ưu ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước khi chết lại luôn một mực cố chấp.
Ông cảm thấy áy náy, không chỉ vì không thể che chở ngoại tôn nữ, mà còn vì gánh trọng trách trên vai, không thể dạy dỗ nàng ta tử tế.
Mà Phó thị bằng tuổi Đường Giải Ưu, sự tồn tại của nàng như nhắc nhở ông ngày đó đã nhẫn tâm bỏ mặc, ngầm đồng ý với Hàn Chập, để tôn tử giết chết ngoại tôn nữ.
Hàn Chập nói ông giận chó đánh mèo, giống như một mũi tên sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim ông.
Một đường từ nghèo khó leo lên đỉnh cao danh vọng, Hàn Kính thay Hôn quân giải quyết ổn thỏa sự vụ trong triều, đã sớm luyện được một thân ý chí kiên cường sắt đá. Từ trong ra ngoài, ông luôn sống một cách hiên ngang lẫm liệt, uy nghi đoan chính, với Đường Giải Ưu vừa cưng chiều vừa áy náy, vậy nên tựa như nhập ma, đổ hết tội lỗi lên đầu Phó thị.
Giờ phút này, Hàn Chập sa sầm mặt nhìn ông, người ngoài nhìn vào cũng thấy vô cùng khó xử.
Cảm xúc lên xuống lẫn lộn, hai má Hàn Kính ửng đỏ, ông bỗng ôm ngực ho khan.
Hàn Chập lạnh lùng dâng chén nước lên, lại bị Hàn Kính phủi tay hất mạnh, rơi xuống mặt đất. Chén nước lăn ra xa, va vào chân đỉnh đồng, kêu "Coong" một tiếng, nước văng tung tóe, khí nóng bốc lên.
Hàn Kính thở hổn hển một lúc, ông ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm, "Con quyết tâm phải truy cứu?"
"Con chỉ muốn tổ phụ thu tay lại. Giải Ưu đi tới bước đường kia, cũng do con lo lắng không chu toàn, không khiến muội ấy sớm hết hy vọng, trái lại còn cố chấp lầm đường lạc lối. Chính tay con đã lấy mạng muội ấy, ngày sau xuống suối vàng gặp lại, con sẽ thỉnh tội với cô cô và tổ mẫu." Hàn Chập khom lưng, lạnh giọng, "Chuyện này không liên quan tới Phó thị, tổ phụ đừng vu hại nàng."
Hàn Kính cười lạnh không đáp, xoay người, lấy một quyển sách trên giá, rút ra tờ giấy bên trong. Tờ giấy kia bị vò nhăn nheo, mặc dù đã được gập trong trang sách, nhưng vẫn không thể thẳng thớm như cũ.
Ông chụp mạnh tờ giấy xuống bàn, lạnh lùng nói: "Tự xem đi!"
Hàn Chập mở ra, bên trong là ba chữ rắn rỏi có lực... "Thư Hòa Ly".
Vẻ mặt của hắn cứng lại.
Đây là tờ giấy lúc trước hắn viết, khi đó Đường Giải Ưu mê hoặc Trưởng công chúa, liên lụy mẫu tử Bùi gia chết oan, Lệnh Dung đề nghị hòa ly với hắn. Lúc đó hắn tức giận, nhân lúc Hàn Kính hồi phủ tìm hắn, tổ tôn hai người vì chuyện của Đường Giải Ưu mà cãi nhau. Ngày ấy hắn vẫn chưa có tình cảm với Lệnh Dung, lại đang tức giận, vậy nên viết xuống mấy dòng này, sau đó vo viên vứt đi.
Cũng không biết sao lại rơi vào tay Hàn Kính.
Hàn Kính thấy hắn ngẩn người, ông đập bàn, "Lúc trước ta nhắc nhở thế nào, con đáp ứng ta ra sao?"
"Sắc đẹp là mộ anh hùng, nếu tôn tử rơi vào lưới tình, liên lụy đại sự trong phủ, tự động viết thư hòa ly, đuổi nàng ra khỏi phủ." Hàn Chập nhớ lại chuyện xưa, giọng điệu căng cứng, "Nhưng tổ phụ đã đồng ý với con, không làm hại Phó thị."
"Ta chỉ hỏi con, đại nghiệp và nữ nhân, thứ nào quan trọng hơn?"
"Đại nghiệp. Nhưng lần này tổ phụ là người gây sự trước."
"Ta làm chuyện này là vì con thay đổi, sa vào lưới tình! Sau này thành công, con muốn làm gì ta không quan tâm. Nhưng mọi chuyện còn đang dang dở, tính mạng cả tộc đều đặt trên vai con, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót! Đang ở chiến trường, đến chuyện của Cẩm Y Vệ con còn không quan tâm, thế mà vẫn có tâm tư nhớ thương Phó thị, đây có phải chuyện con nên làm?"
"Vậy nên..." Hàn Chập ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Tổ phụ cố tình muốn thủ tiêu Phó thị?"
"Ta muốn giết nó đấy, con muốn làm gì ta! Giết ta đền mạng sao?" Chòm râu Hàn Kính rung rung.
Bốn mắt nhìn nhau, song hùng giằng co.
Hàn Chập không hề né tránh, "Tổ phụ là trưởng bối, người có công dưỡng dục, con không dám làm gì sai trái. Nhưng người khác tổn thương Phó thị, con không chắc có thể giữ mạng hắn ta! Tình cảnh trong phủ ngàn cân treo sợi tóc, nếu tổ phụ không giữ lời hứa, cố tình tiêu diệt Phó thị, con sẽ phái người bảo hộ nàng. Đến lúc đó việc ngoài chưa xong, trong nhà đã loạn, người khơi mào mọi chuyện không phải là con, mà là tổ phụ."
Hắn dừng lại một lúc, ánh mắt sắc bén như dao, "Về Đường Đôn, con nhất định sẽ lấy mạng hắn ta!"
"Đường Đôn vào sinh ra tử vì ta, chuyện gì cũng nên...."
"Hắn phụng mệnh tính kế con." Hàn Chập ngắt lời, giọng kiên quyết, "Hắn là người của tổ phụ, không phải của con." Dứt lời, Hàn Chập chắp tay hành lễ với Hàn Kính, bước ra ngoài, cả người căng chặt, hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận.
Cánh cửa đóng "sầm" một tiếng, ánh nến đảo loạn.
Thư phòng an tĩnh trở lại, Hàn Kính đứng cạnh bàn, sắc mặt vẫn hơi đỏ.
Một lúc sau, ánh sáng trong mắt ông tối dần, ông hơi cúi người, nhặt chén trà vỡ dưới đất lên.
Lúc trước phụng chỉ tứ hôn, ông đã từng cảnh cáo Hàn Chập, tuyệt đối không thể sa vào lưới tình, Hàn Chập thề thốt đáp ứng. Sự kiện Trường Tôn Kính năm ngoái, ông dò hỏi thái độ của hắn, Hàn Chập vẫn giữ lời hứa son sắt, nói rằng Phó thị chỉ là vật trang trí, không hề có cảm tình. Vậy nên khi Đường Giải Ưu chết, ông dần dần phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, nhân lúc Hàn Chập vẫn chưa hãm sâu, thủ tiêu Phó thị trước.
Lại không ngờ, Hàn Chập không màng tình thân, làm ra loại chuyện này...
Dạy dỗ từ thuở còn thơ, từ trước tới nay Hàn Chập lạnh lùng tàn nhẫn, sau khi vào Cẩm Y Vệ lại càng thêm khắc nghiệt, đến muội muội ruột Hàn Dao cũng ít khi lại gần, càng đừng nói tới nữ tử bên ngoài. Hiện tại hắn và Dương