Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cú ngã này của Phạm Quý Phi nhìn tuy không nặng, nhưng thai nhi đã hoài thai chín tháng lại không chịu nổi biến cố, nâng vào điện nhìn xem, quả nhiên thấy máu. Thái y hàng ngày hầu hạ nàng ta còn chưa về Thái Y Viện, đã bị thỉnh đi trước đó, nói là qua hai canh giờ nữa mới có thể trở về. Thái y được triệu đến là thái y đã từng chăm sóc cho Chân Hoàng hậu khi nàng ta mang thai, kinh nghiệm đầy mình, làm người cẩn thận.
Phạm Quý Phi đau đến mức tưởng như ngất đi, Vĩnh Xương Đế lòng tràn đầy nôn nóng, ở bên ngoài chờ.
Qua nửa ngày, thái y mồ hôi đầy đầu bước ra, nói là Quý Phi vỡ nước ối, e là sẽ sinh non.
Vĩnh Xương Đế vừa nôn nóng vừa tức, vì ngày sinh của Quý Phi cận kề, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, mới rồi đã kêu người đưa đến đây, dặn dò mấy trăm lần, muốn thái y phải tận lực, bảo đảm mẫu tử đều không sao. Hắn có được ngôi vị Hoàng đế này quá dễ dàng, sau khi đăng cơ thì chìm đắm trong tửu sắc, được nội giám phi thiếp dỗ dành cao hứng, rất ít gặp phải chuyện nan giải thế này.
Hắn đi qua đi lại, trán rịn mồ hôi, ánh mắt chuyển sang Chân Hoàng hậu, trong lòng sinh nghi.
Nhìn tình hình vừa rồi, chắc là có người sai cung nữ làm việc, tổn hại đến Quý Phi. Trong cung này, có thủ đoạn có can đảm, tính đi tính lại cũng chỉ mỗi Chân Hoàng hậu mà thôi. Nhưng xưa nay Chân Hoàng hậu dịu ngoan, sau khi Phạm Quý Phi mang thai cũng rất quan tâm, ngay cả thỉnh an sớm chiều cũng miễn, nếu thật sự không thích hài từ của Phạm Quý Phi, trước đây có rất nhiều cơ hội, hà tất phải kéo dài đến bây giờ, làm trò trước mắt bao nhiêu người?
Nhìn dáng vẻ của Chân Hoàng hậu, bình tĩnh ung dung, không giống trong lòng che giấu ác ý.
Mà hôm nay gọi Quý Phi tới ngắm hoa, vốn là hắn vì mặt mũi, kêu Lưu Anh tự mình đi thỉnh.
Vĩnh Xương Đế ngờ vực không thôi, lòng đầy bực bội.
Chân Hoàng hậu thì thản nhiên, thấy Vĩnh Xương Đế nôn nóng, còn đứng dậy khuyên nhủ: "Hoàng Thượng ngồi xuống uống tách trà, trước nay Quý Phi luôn khỏe mạnh, thai nhi cũng ổn, có thái y ở đây, sẽ không sao đâu."
"Trẫm sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện gì!"
Gương mặt Chân Hoàng hậu trầm tĩnh, "Vâng, Quý Phi trước nay có phúc khí, sẽ không sao."
Bên trong cung nhân bận rộn hỗn loạn, bên ngoài Đế Hậu theo đuổi tâm tư riêng của mình, hơn nửa ngày, tiểu thái y hỗ trợ trong đó cúi người vội vàng đến gần, không dám nhìn sắc mặt Vĩnh Xương Đế, quỳ xuống nói: "Quý Phi bị rong huyết, nếu còn tiếp tục, e là... Thần thỉnh Hoàng Thượng cho biết, giữ lại Quý Phi hay là... giữ lại hoàng tự?"
"Phế vật!" Vĩnh Xương Đế giận dữ, "Cả hai đều phải giữ!"
Thái y nơm nớp lo sợ, quỳ không dám trả lời, bên trong phòng, cung nhân bưng chậu nước bước chân vội vàng, có thể lờ mờ thấy được màu đỏ hãi hùng.
Chân Hoàng hậu thở sâu, dịu dàng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng đừng nóng giận, tình hình nguy cấp, vẫn nên quyết định nhanh mới được."
Dĩ nhiên Vĩnh Xương Đế hiểu đạo lý này.
Mặc dù ở ngôi cửu ngũ, đứng đầu thiên hạ, có thể dễ dàng lấy được tính mạng của muôn vàn người, gặp phải chuyện như vậy, cũng không cách nào xoay chuyển tình thế. Đôi tay trong tay áo nắm chặt, mồ hôi bên mai rịn ra, ánh mắt dán chặt vào nội điện ngăn cách sau màn trướng.
Chân Hoàng hậu vượt trước nửa bước, "Con nối dõi Hoàng gia ít ỏi, chỉ cần hài tử sinh ra, nhất định thần thiếp sẽ tận tâm nuôi nấng..."
"Giữ lại Quý Phi." Vĩnh Xương Đế như không nghe thấy, nhìn đăm đăm vào bóng người bên trong, lẩm bẩm: "Giữ lại Quý Phi. Hài tử rồi sẽ có, nàng ấy không thể xảy ra chuyện."
"Nhưng hoàng tự..." Chân Hoàng hậu còn muốn khuyên tiếp, bắt gặp ánh mắt phun lửa của Vĩnh Xương Đế, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Thái y tuân lệnh mà đi, qua hai canh giờ sau, bên trong mới yên ắng lại.
Hài tử không giữ được, Phạm Quý Phi cực kỳ suy yếu, nhưng tốt xấu gì vẫn bảo vệ được tính mạng.
Vĩnh Xương Đế đi vào xem, bên trong toàn mùi máu tươi, đầu Phạm Quý Phi bết mồ hôi, ngủ mê mệt. Ma ma tiếp đón sợ không may mắn, cực lực khuyên hắn rời đi, Vĩnh Xương Đế không yên tâm, để Lưu Anh ở đây coi chừng, không thèm nhìn Chân Hoàng hậu lấy một cái, tự mình hồi cung.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Chân Hoàng đã sớm không thấy đâu, nhìn theo bóng hoàng đế đi xa, bỗng cười lạnh một tiếng.
"Bên trong thế nào?" Xung quanh không có người, giọng Chân Hoàng hậu vẫn ép thật thấp.
"Quá nhiều người, nàng ta không thể tiếp cận, nhưng thừa dịp hỗn loạn đã làm chút chuyện." Ma ma xán lại gần, giọng nói gần như biến mất trong gió, "Cho dù giữ được mạng, sau này phía dưới thêm rất nhiều bệnh, cũng không cách nào hầu hạ Hoàng Thượng, càng không thể gây sóng gió như trước đây."
"Nhớ bịt miệng."
"Nô tỳ biết."
Chân Hoàng hậu nhìn lại hướng Vĩnh Xương Đế biến mất, xuất thần một lát, giọng lạnh băng, "Hắn với nữ nhân kia đúng là tình thâm ý trọng."
Không biết những áng mây dày bao phủ bầu trời từ lúc nào, che lấp cả vầng trăng, Chân Hoàng hậu không muốn hồi cung, mang ma ma đi về lầu các, hai cung nữ ở gần đã bị cấm quân mang đến Cẩm Y Vệ, còn lại đều phụng mệnh ở xa.
Dần dần đến lầu các, nơi Phạm Quý Phi ngã xuống, còn vương lại một giọt màu đỏ nho nhỏ.
Trên cầu thang, trân châu rơi rụng vẫn còn đó, chỉ có sợi dây xâu bị mang đi.
Ma ma là người nhà mẹ đẻ Chân Hoàng Hậu, có hơi lo lắng, "Người bị đưa đến Cẩm Y Vệ, chưa chắc có thể trụ được. Nương nương có muốn báo với tướng gia một tiếng, suy nghĩ biện pháp ứng đối trước?"
"Ứng đối?" Chân Hoàng hậu cười lạnh, "Chuỗi ngọc bị đứt, có rất nhiều biện pháp giải quyết tốt hậu quả, có truy cứu cũng chỉ trách nàng ta xui xẻo, Hoàng Thượng chưa chắc dám động vào Hàn gia. Hiện giờ chuyện đã rồi, người vào Cẩm Y Vệ, dù khai ra hết, có người sai sử an bài, thì cũng đâu liên quan gì đến ta. Dù Hoàng Thượng hoài nghi, không có bằng chứng cũng vô ích."
"Nhưng mà nô tỳ lo Hoàng Thượng hoài nghi..."
"Sợ gì chứ? Chỉ cần Đông Cung không thay đổi, phụ thân còn ở trung thư, hắn có thể phế ta sao?" Chân Hoàng hậu ngồi xổm nhặt hai hạt châu, đặt ở đầu ngón tay nắn vuốt, ánh mắt lạnh lùng, "Chỉ là không ngờ, Hàn gia sẽ phản ứng như vậy."
Lúc trước đối phó Điền Bảo và Phạm Lục, Chân Tự Tông và Hàn Kính cực kỳ ăn ý, Dương thị cũng ân cần chu toàn với Chân gia, cung kính khách sáo, nói rõ là đứng về phía Thái Tử, dẫm đạp Phạm gia. Mấy ngày trước, đôi bà tức tiến cung vấn an, cũng tỏ ý thuận theo.
Chuyện như vậy, ngay cả Chương Phỉ cũng biết ý, không hỏi nguyên do mà phụng mệnh hành sự,