Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nhà lao âm u lạnh lẽo, trên đỉnh đầu chỉ có một khung cửa sổ.
Lệnh Dung ngồi trên giường, nhìn bầu trời chuyển từ bừng sáng cho tới khi tối mịt, hôm nay mùng một, không có trăng, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực.
Từ xa có tiếng bước chân, có người đứng trước cửa gõ hai cái, nghe thấy tiếng trả lời của Lệnh Dung, mới đẩy cửa đi vào.
Cai ngục bưng hộp thức ăn lên trên bàn, cũng không nói gì nhiều, chắp tay với Lệnh Dung, không dám nhìn loạn, lặng im lui ra ngoài. Phía sau lại có một vị cai ngục nữa, một tay bưng chậu gỗ, bên trong đựng nước sạch, tay còn lại cầm khăn khô, đặt trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Tuy hai vị này mặc xiêm y của cai ngục, nhưng đã là cai ngục của Cẩm Y Vệ, dĩ nhiên thân thủ hơn xa người thường.
Vừa rồi thấy người nọ bưng chậu nước, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Nếu không phải không khí trong nhà lao quá âm u, nhìn dáng vẻ cung kính kia, nàng còn tưởng mình đang ở một khách điếm bình dân.
Lệnh Dung nuốt nước bọt, liếm môi nhìn hộp thức ăn.
Bị ép uổng hơn nửa ngày, ngoại trừ nhấm nháp chút ít điểm tâm nhạt nhẽo ở Vạn Phương viên, từ sáng tới giờ nàng chưa có gì bỏ bụng. Nàng mở hộp thức ăn, bên trong có ba món mặn một món canh, còn có một hộp điểm tâm, hình như là đồ ăn của Ngũ Hương Trai, trang trí vô cùng tinh xảo, nhìn mà thấy thèm.
Rửa tay xong, nàng cầm đũa gắp thức ăn, quả nhiên là mỹ vị.
Nỗi buồn bực vơi bớt đi phần nào, Lệnh Dung ăn tới mức no nê, giữ lại điểm tâm để dành ăn khuya, đóng hộp thức ăn lại như cũ.
Có thể do nàng là nữ tử chân yếu tay mềm, không đủ gây ra uy hiếp, vậy nên cửa nhà lao không khóa, nàng hơi hé mở, hai vị cai ngục thẳng lưng canh giữ ở bên ngoài, phía xa xa có hai vị cũng đang canh giữ căn phòng khác.
Lệnh Dung bưng hộp đồ ăn ra cho họ, giữ chậu nước lại, ăn xong điểm tâm thì lau qua người.
. . .
Đêm đã khuya, mọi vật chìm trong tĩnh lặng, có thể nghe thấy rõ động tĩnh bên ngoài.
Đây vốn là nhà lao, cách đó không xa là phòng thẩm vấn, bên trên treo đầy dụng cụ hành hình, thỉnh thoảng lại có tiếng người rên rỉ gào thét.
Phàn Hành tra khảo cung nhân xong, lại kiểm tra kĩ càng chiếc vòng, chần chờ một lúc, nhẹ gõ cửa, đi vào.
Lệnh Dung ngồi ở trong góc, nâng nửa mặt lên, hai tròng mắt ngập nước, bên trong chỉ có ngọn đèn dầu mờ ảo.
Nàng có hơi bất ngờ, "Phàn đại nhân có chuyện gì sao?"
Phàn Hành nhìn người trong góc đang run rẩy, hắn ngoắc tay gọi hai tên thuộc hạ, một lúc sau, một bộ chăn nệm sạch sẽ được mang vào, đặt ở trên giường. Hắn chắp tay nói: "Nhà lao nhỏ hẹp, thiếu phu nhân chớ sợ. Đêm nay tại hạ tuần tra ở bên ngoài cho tới khi đại nhân về, thiếu phu nhân cứ an tâm ngủ, không cần sợ hãi."
"Đa tạ, Phàn đại nhân trăm công nghìn việc, không cần lo lắng." Lệnh Dung có hơi ngượng ngùng, cởi bọc chăn nệm ra.
Bên trong có xiêm y và chăn nệm dày dặn, nằm cũng không khó chịu.
Phàn Hành lui ra cửa, ánh mắt kiên định, "Lúc trước khiến thiếu phu nhân phải chịu khổ, là do lỗi của tại hạ, tại hạ tự thấy thẹn với đại nhân. Lúc này còn khiến thiếu phu nhân phải vào đây, là do tại hạ thất trách. Trực đêm tuần tra là chuyện bình thường, tại hạ ở bên ngoài, nếu thiếu phu nhân có thiếu thứ gì, cứ việc sai bảo."
Hắn nói như vậy, Lệnh Dung an tâm hơn chút, nhẹ giọng tạ ơn, chờ Phàn Hành đóng cửa, nàng trải nệm, nằm xuống ngủ.
Nỗi sợ hãi mơ hồ dần bị xua tan, bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, vọng lại khắp nhà giam.
Lệnh Dung không còn căng thẳng như trước, biết Phàn Hành làm vậy cũng vì nể mặt thường hay vào sinh ra tử với Hàn Chập. Cẩm Y Vệ vốn u ám đáng sợ, có người của Hàn Chập ở đây, nàng không còn sợ hãi nữa, đắp chăn mềm, dần thiếp đi.
Cách hai gian phòng giam, Chương Phỉ lại không hề buồn ngủ.
Tiểu thư khuê các xuất thân dòng dõi thư hương, nào có chuyện bị tống vào lao ngục? Hơn nữa Cẩm Y Vệ nổi danh tàn nhẫn, dù nàng ta chưa bị chất vấn, nhưng nhìn đám ngục tốt đi qua đi lại, cũng có phần sợ hãi, đêm dài vắng lặng, nàng ta lo lắng đề phòng, ôm đùi ngồi ở giường một lúc, thấy có người tuần tra, nàng ta mới thoáng yên tâm hơn chút.
Trời đã tối, xung quanh ẩm thấp tối tăm, không biết bây giờ là giờ nào.
Ngục tốt đã mấy lần thay ca, Phàn Hành vẫn đứng trước phòng giam của Lệnh Dung, thỉnh thoảng đi qua đi lại, tạo ra chút tiếng động, sau đó dựa lưng vào tường, cái bóng trải dài khắp hành lang.
Ban đầu Chương Phỉ không để ý, nhưng thấy hắn chăm chú nhìn gian nhà lao của Lệnh Dung, nàng ta cảm giác có gì đó không đúng.
Không biết hiện tại đã là mấy giờ, bên ngoài yên lặng vắng vẻ, Phàn Hành tựa như tượng đá, thẳng lưng đứng đó, cai ngục đã sớm rời đi.
Chương Phỉ ngồi trên giường, ngáp ngắn ngáp dài, nhưng nhìn thấy hắn, nàng cũng đỡ sợ hơn chút.
Đêm khuya thanh vắng, ngoài cửa sổ dần le lói vài tia sáng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, đi cực nhanh, mau chóng lại đây.
Chương Phỉ nghe thấy tiếng động, vội lấy lại tinh thần, xuyên qua song sắt nhỏ hẹp, nàng thấy Hàn Chập nhanh chóng lướt qua, xiêm y tối màu, bên hông giắt trường kiếm, bước nhanh như gió, nhưng cả người nóng bỏng, như thiêu như đốt.
Lo lắng hãi hùng suốt một đêm, đột nhiên nhìn thấy người quen, Chương Phỉ đứng lên theo bản năng, muốn ra ngoài, phát hiện cánh cửa đã khóa trái.
Nàng thất vọng lùi về sau, Hàn Chập đứng ở ngoài phòng giam của Lệnh Dung, đang nói