Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hôn sự của Hàn Chập và chất nữ Tĩnh Trữ hầu phủ cứ vậy được tiến hành, ngay cả Điền Bảo cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ông ta thông đồng với Phạm Quý phi làm chuyện này, thực chất chính là một mũi tên trúng ba con chim.
Nếu Hàn Kính cự tuyệt mối hôn sự này, khiến Vĩnh Xương Đế mất mặt, Vĩnh Xương Đế cũng mặc kệ Hàn gia thế nào, chắc chắn sẽ có phần tức giận, Hàn Chập cũng bị giận lây.
Hiện tại Hàn Chập đáp ứng hôn sự, lúc trước hắn đã "khắc chết" hai vị tiểu thư chưa kịp xuất giá, không thể dễ dàng bước vào cửa lớn Hàn gia, vậy vị chất nữ Phó gia kia khó tránh được một kiếp, đành phải mất mạng. Cho dù có thể đi vào, dựa vào đức hạnh của Phó gia, cùng với đại gia tộc như Hàn gia, nhất định Phó gia sẽ làm xằng làm bậy, đến lúc đó không cần hắn ra tay, chính Hàn Kính cũng giải quyết họ.
Phó gia gặp nạn, là do Phó Thịnh coi rẻ, đắc tội với vị hoạn quan đang được trọng vọng này.
Mà Hàn gia bị Tĩnh Trữ hầu phủ cản trở việc hôn nhân, cho dù có là phủ đệ kín kẽ cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Tính toán thế nào, cũng là một việc mua bán không tồi.
Điền Bảo rất vừa lòng, hầu hạ Vĩnh Xương Đế càng thêm tận tâm.
Mà ở ngoài Bắc uyển, trên mặt Hàn Kính không có nửa phần ý cười.
Tổ tôn (ông cháu) hồi phủ, Hàn Chập cùng tổ phụ ngồi trong xe, khi xe tới nơi vắng vẻ mới mở miệng nói: "Không biết vì sao hôm nay tổ phụ lại tức giận?"
"Tĩnh Trữ hầu phủ có đức hạnh gì, chẳng lẽ con không biết?" Hàn Kính bình tĩnh nói.
"Tôn tử biết." Hàn Chập vuốt cằm, "Lúc ấy ứng đối cũng chỉ là kế sách tạm thời. Điền Bảo và Phạm Quý phi làm khó dễ trước mặt nhiều người, nếu tổ phụ từ chối, Hoàng Thượng sẽ mất hứng. Dù sao hắn ta cũng là Hoàng Đế, nên cố kỵ vài phần. Tôn tử sẽ đi thăm dò chắt nữ của Tĩnh Trữ hầu phủ, nếu trong sạch sạch sẽ, an phận thủ thường, việc kết hôn cũng không sao, nếu không được thì không tuân theo thánh chỉ, lén tìm cơ hội từ chối Hoàng Thượng, cũng coi như bảo toàn mặt mũi của hắn."
Giải thích như vậy, rốt cuộc mày của Hàn Kính mới giãn ra.
Ông sừng sững ở chức Tể tướng suốt ba đời Hoàng Đế, nắm trong tay thực quyền, số thánh chỉ từ trước tới nay không tuân theo chất đầy án thư, cũng không sợ có thêm một thánh chỉ nữa. Chợt ông vuốt cằm, nói: "Từ trước tới nay con làm việc ổn thỏa, khiến ta yên tâm. Mau chóng tra rõ mọi chuyện, cả nhà phải tra rõ từ cao đến thấp, nếu có chỗ nào không thích hợp, chẳng sợ Hoàng Thượng tức giận, ta cũng từ chối ý chỉ này."
"Để tôn tử gọi Phàn Hành đi."
Phàn Hành là cánh tay đắc lực của Hàn Chập, tâm tư kín đáo, ánh mắt nham hiểm, thủ đoạn dứt khoát, được hắn vô cùng coi trọng.
Cùng ngày hôm đó, Phàn Hành cưỡi kỵ mã ra khỏi thành, đi tới Kim Châu.
. . .
Chuyện tứ hôn ở Thượng Lâm Uyển chỉ diễn ra trước mặt mấy vị trọng thần, nhóm triều thần nói Hàn Kính không thích Tĩnh Trữ hầu phủ, chuyện này khó có thể thành, vậy nên hồi phủ cũng không rêu rao gì. Điền Bảo chờ xem Phó gia phản ứng ra sao, cũng lười phiền hà, cố ý không truyền ra việc này.
Vậy nên Tĩnh Trữ hầu phủ không nghe được động tĩnh gì, tận mấy ngày sau khi thánh chỉ ban xuống, Phó Vân Phái mới giật mình nghe tin dữ.
Hàn gia không hài lòng Tĩnh Trữ hầu phủ, Phó gia cũng không hài lòng Hàn Chập.
Hàn gia ở Kinh thành là kẻ quyền thế, chạm tay có thể bỏng, khiến người khác cực kỳ hâm mộ, nhưng Hàn Chập tâm ngoan thủ lạt, thanh danh nham hiểm, ở triều đình không ai không biết. Nghe nói khi phá án, ngay cả người già và trẻ nhỏ hắn cũng không tha. Kẻ cứng rắn tới đâu, rơi vào tay hắn cũng chỉ có con đường chết, càng đừng nói người bên ngoài.
Tâm địa cứng rắn như vậy, sao có thể quan tâm, chăm sóc thê tử?
Càng đừng nói mệnh hắn rất cứng, có thể khắc thê. Lúc trước có hai người giật dây bắc cầu, tìm cho hắn hai mối hôn nhân, ai ngờ hai cô nương kia chưa kịp xuất giá đã chết không rõ nguyên nhân trong khuê phòng, khiến mọi người thương tiếc. Người ta lén nghị luận sau lưng, nói Cẩm Y Vệ Hàn Chập thủ đoạn ngoan độc, mệnh lại cứng, mới có thể đẩy oan nghiệt cho người khác, gặp ai khắc người đó.
Mặc dù Tĩnh Trữ Hầu phủ xuống dốc, Phó Vân Phái cũng biết hai người con của mình không chịu thua kém, phụ tử ba người đều có chung một đặc điểm, đó là cực kỳ bảo vệ con cái. Đối với hôn sự của hai tôn nữ, lại vô cùng nghiêm túc.
Lúc trước đường tỷ của Lệnh Dung, Phó Oản bàn chuyện xuất giá, cũng chỉ nhìn nhân phẩm của người đó, không quan trọng gia thế. Chỉ cần người đó có phẩm hạnh đoan chính, cư xử tốt với thê tử, tài mạo xứng đôi, chẳng sợ gia môn túng thiếu, Phó gia cũng nguyện ý tăng thêm của hồi môn, chỉ cần tôn nữ sống an ổn, không chịu ủy khuất.
Tới lượt Lệnh Dung, từ nhỏ đến lớn nàng đã xinh đẹp yếu ớt, các trưởng bối đều gọi nàng là "Kiều Kiều", không muốn để nàng chịu oan ức.
Lúc trước Phó Vân Phái và Phó Cẩm Nguyên đã thương lượng, tính toán gả Lệnh Dung cho Tống Trọng Quang.
Từ nhỏ biểu huynh muội đã hợp ý, tính tình Tống Trọng Quang rất tốt, bất cứ việc gì cũng nhường nhịn Lệnh Dung, tuy học thức không bằng Phó Ích, tướng mạo bình thường, nhưng cũng coi như xứng đôi. Đặc biệt là Tống Kiến Xuân rất yêu thương muội muội, càng thêm cưng chiều ngoại tôn nữ, cho dù sau này Tống Trọng Quang có làm điều gì không tốt, cũng có Tống Kiến Xuân ở bên răn dạy. Về phần cữu mẫu Nguyễn thị, xuất thân không cao, nhìn vào tước vị của Hầu phủ, đối đãi với Lệnh Dung cũng đúng mực, chỉ cần có Phó Cẩm Nguyên chống lưng, đương nhiên sẽ không khắt khe nhi tức.
Ai ngờ vốn đang tính toán hôn sự, lại có thánh chỉ tứ hôn, gả cho hung thần Hàn Chập.
Địa vị Tĩnh Trữ Hầu phủ thấp kém, Hàn gia không lên tiếng, cho dù Phó gia kháng chỉ, cũng khó có thể lay chuyển thánh ý.
Thật đúng là ngồi không trong nhà, tai họa cũng đến!
Gia tộc hiển hách nguy hiểm như vậy, cho dù là trèo cao, Phó gia cũng không muốn gả tôn nữ của mình qua chịu ủy khuất.
Phó Vân Phái mặt ủ mày chau, Phó Cẩm Nguyên lại than thở, hối hận từ trước tới nay không quan tâm đến công danh, không thể hiện được chút tài năng nào trên triều đình, như vậy mới có thể bảo vệ nữ nhi thật tốt. Phó Cẩm Nguyên đứng ngoài Tiêu viên, đi tới đi lui, vừa hối hận vừa lo lắng, e sợ tâm của