Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Dung sửa soạn xong liền tới trước viện tìm phụ thân.
Hôm nay Phó Cẩm Nguyên xin nghỉ không tới nha môn, đang nhíu mày uống trà. Tối qua ông nói chuyện này với Tống thị, thê tử cũng buồn rầu, chỉ là không muốn quấy rầy Lệnh Dung, tránh rước thêm phiền muộn cho nàng. Tối qua phu thê cùng bàn bạc kế sách, đến tận canh ba mới mơ màng đi ngủ. Phó Cẩm Nguyên nghĩ Lệnh Dung cũng ngủ không ngon, mới mờ sáng đã dậy.
Nhìn thấy nữ nhi sáng sớm đã tới thỉnh an, trên mặt cũng không có dáng vẻ buồn rầu, Phó Cẩm Nguyên vô cùng kinh ngạc.
"Kiều Kiều!" Tống thị đi tới cửa, ôm nữ nhi vào lòng.
Lệnh Dung biết bà lo lắng, nàng nở nụ cười, "Nương!" Nàng kéo cánh tay Tống thị, nói: "Chuyện hôm qua con đã nghĩ kĩ càng, nếu Hoàng Thượng tứ hôn, không thể cự tuyệt. Không bằng tuân theo ý chỉ, còn có thể hòa thuận."
Nàng đang ở tuổi xuân, cho dù nửa đêm không ngủ, sáng sớm vẫn rất xinh đẹp.
Xiêm y màu vàng nhạt được may đo phù hợp, phía dưới lớp váy là cánh bướm đang nghịch nước, dải lụa rũ xuống, lớp tơ tằm bồng bềnh quấn lấy vòng eo. Một đầu tóc đen búi kiểu Bách Hợp kế [1], để lại hai lọn tóc xõa bên vai, xinh đẹp đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng mềm mại, thần sắc rất tốt.
Khác hẳn với dự đoán của Phó Cẩm Nguyên.
Ông hoài nghi mình nghe lầm, cho nô tì của Tống thị lui xuống, vội hỏi: "Con đồng ý với mối hôn sự kia?"
"Nữ nhi đồng ý."
Phó Cẩm Nguyên đẩy đĩa mứt hoa quả về phía Lệnh Dung như mọi khi, "Kiều Kiều, phụ mẫu biết từ nhỏ con đã ngoan ngoãn, nhưng cũng không muốn con bị ức hiếp. Tối qua phụ thân đã bàn bạc với nương của con, tuy là thánh chỉ tứ hôn, nhưng dù sao cũng cần phải hợp bát tự, xem kĩ mệnh cách, chuyện này muốn lén lút làm, cũng không phải không có khả năng."
Nếu bát tự không hợp, vậy chẳng phải nói Hoàng Đế mắt mù mới tứ hôn sao?
Vậy không chỉ đắc tội với Điền Bảo, còn đắc tội với Hoàng Đế, người có quyền sát sinh trong tay.
Nếu người làm chủ tứ hôn là một Minh Quân, dù Phó gia không tình nguyện, vẫn còn đường sống có thể cứu vãn. Nhưng người cầm đầu triều đình là tên Hôn Quân Vĩnh Xương Đế, chỉ nhìn mặt chứ không nói đạo lý, bên cạnh còn có Điền Bảo thêm mắm dặm muối, châm ngòi thổi gió, Phó gia không có năng lực đối nghịch với Hoàng Đế, cũng chỉ có thể thức thời.
Lệnh Dung cắn miếng mứt quả, giọng nói mềm mại, "Nữ nhi nghĩ kĩ rồi, cha nương không cần lo lắng. Tuy vậy..." Nàng nuốt miếng mứt quả, uống ngụm trà, khuôn mặt diễm lệ trở nên nghiêm túc, "Điền Bảo không thân không quen với phủ chúng ta, sao lại biết đến sự tồn tại của con? Chuyện này rất kỳ quặc, phụ thân hãy bảo tổ phụ điều tra rõ ràng."
"Việc này phụ thân đã biết, tổ phụ con cũng đang thăm dò."
"Chuyện đường ca làm mấy ngày trước, phụ thân có biết không?"
Phó Cẩm Nguyên vuốt cằm. Ngày ấy mang theo huynh muội hai người trở về, Phó Ích nói Phó Thịnh ỷ thế hiếp người, bắt nhốt một thiếu niên lại. Mặc dù thiếu niên kia được thả ra rồi, nhưng gia đinh ở biệt uyển đều đã chứng kiến, lão thái gia tức giận, tự mình giáo huấn Phó Thịnh. Nhưng Phó Thịnh là kẻ bất hảo, bị đánh cũng không sợ đau, lúc ấy chỉ cần xin tha thứ một chút, lại quay về bất hảo như cũ.
Lệnh Dung nói: "Điền Bảo sẽ không vô duyên vô cớ làm khó dễ, đường ca ức hiếp người nọ, hắn ta tới từ Kinh thành, hẳn là có quan hệ với Điền Bảo."
Lúc trước Phó Cẩm Nguyên không nghĩ tới hướng này, nghe vậy thì sắc mặt hơi biến đổi, ngẫm nghĩ rồi tới thư phòng lão thái gia.
Còn Tống thị mang Lệnh Dung đi dùng cơm, khuyên bảo nửa ngày mới để nàng về phòng.
Ở vườn hoa hải đường sau hậu viện, Lệnh Dung ngồi bên cửa sổ, gió mát thổi từng cơn.
Nếu đã không có ý định kháng chỉ, cần gì phải ưu sầu than khóc, còn không bằng tính toán kĩ càng con đường sau này.
Nàng không rõ mọi chuyện của Hàn gia, nhưng nhà nàng thì lại rất rõ ràng. Mặc dù phụ thân và đại bá đều là hoàn khố [2], ít gây chuyện thị phi, cũng chỉ có đường ca Phó Thịnh là kẻ đáng giận, nàng vô duyên vô cớ chịu tai ương tứ hôn này, cũng là do huynh ấy ban tặng! Càng đừng nói tới kiếp trước, huynh ấy là mầm tai họa, thật sự đáng giận.
[2] Hoàn khố: quần áo lụa là, chỉ quần áo đẹp con em quý tộc ngày xưa, sau này dùng để chỉ con em nhà giàu sang.
Sau này nếu bước vào Hàn gia, tham gia mưu phản với họ, nhất định phải cẩn thận. Hàn gia cây to gió lớn, lại có vô số hổ sói rình rập, nhìn chằm chằm bằng hữu lui tới với Hàn gia, tính tình của đường ca, chắc chắn sẽ trở thành mối họa.
Thừa dịp chuyện này, để tổ phụ điều tra rõ ràng, nghiêm khắc giáo huấn huynh ấy!
. . .
Kinh thành rộng lớn, muốn tra rõ căn cơ gốc rễ của một vị thiếu niên, đâu có dễ như vậy?
Phó Vân Phái đợi mấy ngày mới rõ được tin tức của vị thiếu niên kia, tra ra đó là chất tử mà năm ngoái Điền Bảo mới nhận, ngay cả nơi ở của hắn cũng tìm được. Sau đó Phó Vân Phái mang Phó Ích vào kinh một chuyến, nhìn dung mạo vị chất tử kia từ xa, xác nhận đúng là thiếu niên ngày đó Phó Ích cứu ra!
Lúc này chân tướng đã rõ ràng, Phó Vân Phái tức giận xanh mặt.
Trở về phủ, ông gọi Phó Thịnh còn đang bị cấm túc ra, hung hăng răn dạy một trận. Ngay cả Phó Bá Quân không biết dạy con cũng bị liên lụy, phải chịu lời răn dạy. Phó Thịnh bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, trong vòng hai tháng, mỗi ngày phải quỳ hai canh giờ, suy nghĩ những chuyện đã qua. Vì hắn mà Lệnh Dung vô tội phải chịu họa, đại bá mẫu (bác) tự tới đây, bồi tội với Lệnh Dung.
Phó Thịnh làm hại đường muội yêu quý, chỉ có thể hổ thẹn đỏ mặt.
Tuy trách phạt nhưng cũng không thay đổi được sự thật Hoàng Đế đã tứ hôn.
Mấy ngày sau, Hàn gia sai người tới làm lễ nạp thái [3], tới trước cửa Tĩnh Trữ Hầu phủ cầu hôn.
[3] Nạp thái: lễ vật lúc đính hôn (nghi lễ đính hôn thời xưa).
Mặc dù Phó Vân Phái và Phó Cẩm Nguyên không thích thanh danh của Hàn Chập, nhưng nghĩ tới việc nữ nhi sắp gả vào Hàn gia, cũng chỉ có thể trưng ra thái độ hòa khí, miễn cho lúc đó hai nhà trở mặt, khiến Lệnh Dung ở Kinh thành chịu khổ.
Sau khi làm xong lễ nạp thái, vì là Hoàng Đế tứ hôn, Lễ bộ mất bảy, tám tháng để chuẩn bị hôn lễ. Vì Lệnh Dung còn nhỏ, Phó Vân Phái cùng Phó Cẩm Nguyên phải khuyên nhủ rất nhiều, mới lùi được hôn lễ xuống đầu tháng chạp.
Việc này đã có trưởng bối làm chủ, Lệnh Dung trở nên rảnh rỗi, trừ bỏ tìm tú nương đo dáng người để làm giá y, thật sự không phải làm gì. Tống thị vội vàng chuẩn bị đồ cưới, mang Lệnh Dung đi dâng hương, cầu cho Hàn Chập không giống như lời đồn, là một người hiền lành, cầu cho quân mẫu (mẹ chồng) bên Hàn gia là người dễ ở chung, có thể khiến cuộc sống của nữ nhi sau khi cưới chồng trôi qua dễ dàng.
Lệnh Dung vẫn an tâm đợi gả, vẫn ăn uống vui chơi như thường, thời gian nàng ở nhà cũng không còn nhiều, đặc biệt quấn quít với Tống thị.
Ban ngày nàng cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền, mềm mại khéo léo, đêm dài lại yên tĩnh, nàng nhớ tới việc phải lập gia đình, không nhịn được mà lo lắng.
Đảo mắt đã tới tết
[6] Hình ảnh Bánh ú: