Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Cạnh sườn gian là án thư, để tránh đọc sách hại mắt, phía trên bày thêm hai ngọn đèn. Cả phòng ấm áp, ánh sáng chiếu vào trang sức, làm nổi bật làn da trắng nõn của Lệnh Dung. Tóc đen mềm mượt như gấm, đôi mắt xinh đẹp tựa như vầng trăng non, ánh mắt tràn ngập cảm kích, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại, như đang làm nũng xin tha thứ.
Hàn Chập cầm lấy bút ngọc, im lặng nhìn đống giấy trên bàn, giống như đang chất vấn vì sao nàng lại làm vậy.
Lệnh Dung chớp mắt, nằm bò lên án thư, ôm lấy cổ tay Hàn Chập, “Là ta bụng dạ hẹp hòi, phu quân chớ trách.”
“Bụng dạ hẹp hòi?” Hàn Chập cao hơn nàng, đôi chân dài dựa vào án thư, ánh mắt có phần nghiền ngẫm.
Lệnh Dung không thể nói thẳng là mình hoài nghi hắn ghen tuông, chỉ có thể thấp giọng nói: “Ta tưởng phu quân không thích nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình, vậy nên không muốn cứu Cao Tu Viễn.”
“Hắn từng cứu nàng, còn là bằng hữu của Dao Dao.”
Lệnh Dung vội gật đầu, “Là ta lòng dạ hẹp hòi. Phu quân là người trượng nghĩa, sẽ không thấy chết mà không cứu, còn câu “Vây Ngụy cứu Triệu”... có phải gần đây phu quân đang tranh chấp với Điền Bảo?”
Bởi vì chuyện này liên quan đến triều chính, nàng hỏi rất cẩn thận.
Hàn Chập không giấu diếm, “Đâu chỉ tranh chấp bình thường, lần này còn ảnh hưởng tới cả tính mạng.”
“Một khi phu quân ra tay, chắc chắn Điền Bảo sẽ không chống đỡ được. Lúc đó, đến bản thân ông ta còn lo không xong, chắc chắc sẽ lơi lỏng canh giữ Cao Tu Viễn, khi ấy Cao Tu Viễn sẽ có cơ hội trốn thoát, kim thiền thoát xác [1] đúng không?” Lệnh Dung nói ra ý nghĩ của mình, thấy Hàn Chập vuốt cằm, cảm thấy đây cũng là biện pháp tốt. Nếu Hàn Chập bất chấp cứu người, một khi Điền Bảo phát hiện, chó cùng rứt giậu, không chắc có thể bảo toàn tính mạng cho Cao Tu Viễn.
[1] “Kim thiền thoát xác” có nghĩa là con ve sầu lột xác. Ve sầu là loài có ấu trùng nằm ẩn mình rất lâu dưới đất, 3 năm, 4 năm hoặc 17 năm, tùy loại. Sau thời gian “ẩn cư” này, ấu trùng ve sầu mới chui lên, bám vào thân cây và lột xác. Ve sầu lột xác, bay đi, để lại vỏ xác khô, được người xưa đúc kết thành kinh nghiệm binh đao “kim thiền thoát xác” để lừa đối phương.
Ban đầu nàng không biết ai bắt cóc Cao Tu Viễn, thậm chí còn giận dỗi, muốn tự mình đi cứu, thật sự quá mức khinh suất!
Nghĩ như vậy, nàng rùng mình sợ hãi, không khỏi băn khoăn, “Cao Tu Viễn ở trong tay Điền Bảo, liệu có phải chịu khổ không?”
“Ta án binh bất động, hắn liền có giá trị, Điền Bảo sẽ không động tới tính mạng của hắn. Nam tử hán chịu chút khổ thì tính là cái gì.”
“Phu quân anh minh!” Cuối cùng Lệnh Dung cũng yên tâm. Bởi vì từng bị Đường Giải Ưu sao chép nét chữ, lần này Lệnh Dung đốt hết những gì nàng và Hàn Chập vừa viết, sau đó cùng hắn về phòng nghỉ ngơi.
Kéo màn trướng xuống, hai người chui vào trong chăn.
Hàn Chập nhìn Lệnh Dung ngoan ngoãn bọc kín mít bên trong, bỗng nhiên mở miệng, “Nếu vừa rồi ta không giải thích, nàng định sẽ tự mình đi cứu?”
“Không phải. Ta sẽ suy nghĩ đối sách.”
“Nếu như ta không cứu Cao Tu Viễn, nàng sẽ tức giận?”
Lệnh Dung im lặng một lúc, sau đó xốc chăn lên, nhướn người dậy, “Ban đầu có hơi tức giận, nhưng không phải vì chuyện phu quân không cứu hắn.” Nàng chần chờ một lúc, cuối cùng nói: “Vừa rồi ta muốn phu quân trả lời, chàng lại lảng tránh. Ta mới nghĩ... có lẽ phu quân tức giận, trách ta xen vào việc của người khác. Ta hiểu lầm phu quân, vậy nên mới tức giận.” Nàng cắn môi, thấp thỏm nhìn hắn.
Mặc dù thành gia đã hơn một năm, tuy Hàn Chập không lạnh lùng tàn nhẫn như tưởng tượng, nhưng nàng vẫn sợ hắn tức giận.
Hàn Chập ngẩn người, nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, đôi mắt long lanh ngập nước, cả người liền mềm nhũn.
“Nghĩ nhiều rồi.” Hắn nâng tay, vén tóc nàng ra sau tai, kiên nhẫn giải thích, “Buổi chiều tra tấn phạm nhân, trên xiêm y dính máu, trên người có mùi máu tươi, ngửi thấy không tốt.”
Khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng, giọng nói cũng không nghiêm túc như thường ngày, kiên nhẫn giải thích cho nàng.
Lệnh Dung nhìn hắn, ngón tay thon dài chạm vào sườn mặt của nàng, mặc dù đột ngột, nhưng hành động này khiến nàng vô cùng an tâm.
“Phu quân không muốn ta ngửi thấy mùi máu, vậy nên chàng mới đi tắm?”
“Ừm.”
“Ta còn tưởng phu quân tức giận.” Nàng nhỏ giọng nói thầm, cảm thấy mình tiểu nhân đo lòng quân tử, có chút ngượng ngùng, mím môi cười ngượng.
Hàn Chập nhìn cánh môi mềm mịn của nàng, trong mắt lộ ra ý cười, ánh mắt hơi thay đổi, vươn tay kéo nàng lại gần, gặm cắn đôi môi non mịn.
Hơi thở ngọt ngào tới mức không muốn dừng lại, Hàn Chập quyến luyến gặm cắn, không dám làm càn gì thêm.
Nửa đêm hôm qua nàng tỉnh lại, lén lút thay bộ xiêm y mới, sáng nay ăn cơm còn uống thêm canh gừng, vừa rồi nằm trong chăn còn ôm