Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Từ khi bị đưa lên đạo quan, suốt bốn tháng, ngày nào Đường Giải Ưu cũng làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, sau một ngày dài nghe giảng đạo, phải sao chép kinh thư, còn bị Hàn Kính tra hỏi. Dạo này Hàn Kính bận rộn, không nhớ được mấy chuyện này, cách năm ngày, Dương thị lại sai người tới kiểm tra.
Người của Dương thị sao có thể dễ đối phó?
Đường Giải Ưu không thể sử dụng mánh lới, lại không dám qua mắt Hàn Kính, như vậy chẳng khác nào tự chặt mất đường lui của mình, vậy nên mỗi ngày đều phải chép kinh Phật, muốn ra đạo quan ngắm cảnh cũng phải tính toán thời gian thật chi li.
Trước kia ở trong phủ là tiểu thư cẩm y ngọc thực, suốt bốn tháng qua lại chỉ có thể ăn uống thanh đạm, sống một ngày tựa như một năm.
Nàng ta hối hận tới xanh ruột.
Thái phu nhân nhìn nàng, đau lòng hỏi: "Con biết lỗi rồi?"
Đường Giải Ưu gật đầu, "Con biết lỗi rồi. Lúc đó con hồ đồ, bị ma quỷ ám ảnh, lại còn nói dối trước mặt ngoại tổ mẫu, điều này trăm triệu lần không nên. Là Giải Ưu không hiểu chuyện, phụ lòng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu. Nếu không bị trách phạt, chắc hẳn Giải Ưu vẫn sẽ làm việc sai. Sau khi suy nghĩ kĩ, Giải Ưu đã nhận ra lỗi lầm của mình, cũng biết hối lỗi sửa sai, thỉnh ngoại tổ mẫu bảo trọng thân thể, chờ Giải Ưu trở về, con sẽ vẽ tranh cho người xem, đánh đàn cho người nghe."
"Tốt, tốt." Thái phu nhân già nua nở nụ cười.
Đường Giải Ưu cũng cười, rót trà ấm, đưa tới bên miệng thái phu nhân.
Thái phu nhân nắm tay nàng ta, lòng tràn đầy không nỡ, "Chờ một thời gian nữa, ta sẽ nói với ngoại tổ phụ của con, để người đón con trở về."
"Không cần gấp gáp, ở chùa cũng rất tốt." Đường Giải Ưu cúi đầu, thấp giọng nói: "Bên tai thanh tịnh, cả người an tĩnh."
Thái phu nhân kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nàng ta, bà hiểu ra gì đó, chỉ có thể thở dài.
Đường Giải Ưu nói tiếp, "Dạo này người bị bệnh, con không muốn người hao tâm tổn sức, nhưng hai ngày nay con đã suy nghĩ kĩ... Đúng là kinh thành này không có nam tử nào xuất sắc như đại biểu ca...Giải Ưu không còn hy vọng xa vời, nhưng con cũng không muốn lấy chồng. Chuyện này ngoại tổ mẫu đừng bàn nữa được không?"
"Ta sợ không đợi được đến lúc con xuất giá..."
"Ngoại tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, phúc thọ lâu dài!" Đường Giải Ưu ngắt lời bà, có chút ngượng ngùng, "Mặc dù những người đó rất tốt, Giải Ưu không có chỗ nào để chê, nhưng nghĩ tới chuyện xuất giá, con cảm thấy không vui. Chờ thêm hai năm nữa, ngoại tổ phụ tha thứ cho con, nhắc đến việc này cũng không muộn."
Thái phu nhân trầm ngâm.
Đương nhiên thành thân thì phải môn đăng hộ đối, nhưng cũng cần phu thê tình thâm, vợ chồng hòa thuận, trước khi thành gia, nếu như nam nữ đều có cảm tình với nhau thì càng tốt. Đường Giải Ưu tới tuổi thành thân, thái phu nhân hỏi ý nàng ta, nàng ta cũng không từ chối.
Nhưng lúc trước Đường Giải Ưu phạm sai lầm, Hàn Kính sợ ngày sau sinh thị phi, vậy nên chỉ chọn mấy nhà bình thường.
Chờ hai năm sau, Hàn Kính nguôi giận, chọn một nhà môn đăng hộ đối, cũng không oan ức nàng ta.
"Cũng được." Thái phu nhân vuốt cằm, lại nói: "Hồng cô cô nói con thu dọn hành lý xong rồi?"
"Cữu mẫu đã tuyên bố trước mặt mọi người, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Giải Ưu không thể nán lại thêm."
"Cữu mẫu của con thật độc ác..." Thái phu nhân nhíu mày, giọng điệu bất mãn.
Suốt hai mươi năm làm bà mẫu, bà chưa chiếm được chút lợi nào từ tay Dương thị. Hồi đó bà còn trẻ, có thể ỷ vào thân phận chủ mẫu để ngăn cản Dương thị, nhưng sau khi nạp Triệu thị làm thiếp, bà bị tước quyền quản gia, trượng phu và nhi tử đều bất mãn với bà. Sau này Hàn Chập lớn lên, Dương gia quyền cao chức trọng, Dương thị càng không coi ai ra gì, bác bỏ rất nhiều ý kiến của bà.
Lúc này Dương thị biết rõ Đường Giải Ưu là ngoại tôn nữ của bà, vậy mà không hề buông tha, đuổi tận giết tuyệt.
Thậm chí hôm nay tổ chức yến hội, Dương thị ở bên ngoài tiếp đón, giống như bà mới là chủ mẫu duy nhất của Hàn gia.
Thái phu nhân càng nghĩ càng không cam lòng, ngẫm lại chuyện xưa, bà cười lạnh hai tiếng, thầm nói: "Cữu mẫu của con lòng dạ độc ác, nhưng chuyện này vẫn chưa là gì, nó còn làm nhiều chuyện độc ác hơn. Chỉ đáng thương Triệu thị phải chết oan, Chinh Nhi lại không hay biết gì."
Mặc dù bà nói rất nhỏ, nhưng Đường Giải Ưu có thể nghe thấy.
"Cữu mẫu đối xử với nhị biểu ca rất tốt." Nàng ta tiếp lời.
Thái phu nhân lắc đầu. Nhắc tới Triệu thị, lòng bà tràn ngập lửa giận. Bà đổ bệnh một thời gian dài, suốt ngày chỉ ngồi trong Khánh Viễn Đường, tinh thần dần dần suy yếu, làm việc càng ngày càng kém, không còn chu toàn tỉnh táo được như xưa. Nỗi hận nhiều năm không thể nói, giờ có người lắng nghe, bà bất mãn Dương thị đã lâu, thấy Đường Giải Ưu còn nhỏ, sợ nàng ta không đối đầu được với Dương thị, chần chờ một lát liền nói: "Lòng người khó đoán. Nó đối xử tốt với Chinh Nhi, không phải vì trong lòng sợ hãi sao! Đừng để dáng vẻ người tốt của nó đánh lừa."
Đường Giải Ưu nhíu mày, "Chẳng phải vị di nương kia vì cứu cữu cữu mới qua đời sao?"
"Nói là chết thay cữu cữu con, nhưng vô duyên vô cớ, tại sao lại có người tập kích cữu cữu con? Bên cạnh Hàn Mặc có tùy tùng, cần gì thiếp thất cứu mạng? Cữu cữu con chán ghét Triệu di nương, bình thường không quan tâm, nếu không phải Dương thị ở giữa quấy phá, sao nó lại mang di nương ra ngoài, khiến Dương thị gai mắt?"
Nghi hoặc suốt nhiều năm được nói ra, ngay cả xưng hô với Dương thị cũng thay đổi, trên mặt bà chỉ còn vẻ khinh thường và ghét bỏ.
Triệu thị là nha hoàn tâm phúc của bà, sau khi sinh Hàn Chinh liền qua đời, bà cực kì không thoải mái.
Đường Giải Ưu nhìn đôi mắt đục ngầu của bà, trái tim đập thình thịch
Nàng ta không dám nói tiếp, chỉ có thể thành thật rót nước, đưa tới bên miệng thái phu nhân.
Thái phu nhân uống hai ngụm, có hơi hối hận vì nói hết ra, chỉ có thể dặn dò, "Đây chỉ là suy đoán, nói cho con nghe để con lưu tâm, làm gì cũng phải đề phòng. Nếu ngoại tổ mẫu không sống được, sau này chỉ còn một mình con ở trong phủ, lúc nào cũng phải cảnh giác."
Đường Giải Ưu buồn bã, tựa vào người bà, "Ngoại tổ mẫu, người phải thật khỏe mạnh, không thể bỏ lại Giải Ưu một mình."
Dù sao nếu tổ tôn hai người chia lìa, nàng ta một mình ở trong phủ, không ai nương tựa, chỉ sợ ngày sau sẽ không tốt. Đôi mắt nàng ta không khỏi đỏ lên, nhìn thái phu nhân đang nghỉ ngơi, nàng ta thắp hương cầu xin thần phật.
Ở đây suốt nửa ngày, thấy thái phu nhân mệt mỏi, Đường Giải Ưu gọi nha hoàn tới hầu hạ, nàng ta ra ngoài, đứng trước cửa viện.
Gió đêm lạnh lẽo, hai má nàng ta lạnh như băng, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch nóng bỏng.
Ở trong phủ mấy năm, nàng chỉ biết Triệu thị chết vì cứu Hàn Mặc, nhưng lời hôm nay thái phu nhân nói ra khiến nàng ta âm thầm kinh hãi, cảm giác long trời lở đất...
Tất cả mọi người chỉ nghĩ Hàn Chinh được sủng ái vì mẹ đẻ của hắn có ân với Hàn Mặc, Dương thị đối xử tốt với hắn cũng vì ân cứu mạng kia, ngay cả Hàn Chinh cũng nghĩ như vậy. Nhiều năm trôi qua, hai người trở nên thân thiết, hắn coi Dương thị như mẫu thân ruột thịt, rất ít khi xảy ra mâu thuẫn.
Nếu đúng như thái phu nhân suy đoán, vậy chẳng phải Hàn Chinh đã bị lừa rất nhiều năm?
Chỉ là lời nói bâng quơ, nhưng lại giống