Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tay của Cao Tu Viễn không bị thương quá nặng, ở Hàn gia một ngày liền cáo từ.
Dương thị nghe tin, vội vàng chạy tới phòng khách. Mấy chuyện như thế này, vốn không cần bà tự mình quan tâm, dù sao Hàn Chập mới là người cứu Cao Tu Viễn, hắn là nam khách, vậy nên Hàn Chinh an bài hắn ở ngoại viện, bà tự mình tới thăm đã là vô cùng coi trọng.
Nhưng Cao Tu Viễn không giống người ngoài.
Đêm đó ở Huy Minh lâu, phát hiện Hàn Dao đỏ mặt nhớ thương Cao Tu Viễn, Dương thị liền lưu tâm, trở lại trong phủ, bà gọi nha hoàn của Hàn Dao tới, mới biết trước kia Hàn Dao hay tới thăm Cao Tu Viễn, thúc giục hắn vẽ tranh.
Dương thị hiểu tính tình nữ nhi, lúc trước bà hỏi nàng có vừa ý ai không, nàng im lặng không nói.
Tối hôm qua mẫu tử hai người nói chuyện, ban đầu Hàn Dao còn ngượng ngùng không chịu khai, cuối cùng bị Dương thị nhìn thấu, mới thổ lộ nỗi lòng.
Sáng nay Hàn Chập và Lệnh Dung cùng tới Phong Hòa Đường, Dương thị nhớ tới chuyện tối qua, hỏi Hàn Chập Cao Tu Viễn là người thế nào, biết hắn xuất thân hàn vi, nhưng tài hoa hơn người, rất có chủ kiến. Mặc dù hắn có quan hệ với Điền Bảo, nhưng là người an phận, không nịnh nọt ai cả, lúc trước bị Điền Bảo bắt nhốt, hắn lại mạo hiểm lấy trộm sổ sách, có thể thấy là người có dũng khí.
Người tài hoa như vậy, Dương thị rất vừa lòng, nếu nữ nhi cũng thích, sao bà có thể dễ dàng để hắn rời đi? Cho dù Cao Tu Viễn không có ý, bà cũng nên thăm dò xem, sớm cho Hàn Dao một câu trả lời, không làm chậm trễ nữ nhi.
Ở phòng khách, Cao Tu Viễn đang đứng ở ngoài cửa, bị người hầu Hàn gia ngăn lại, hắn không thể thoát thân. Thấy Dương thị mở miệng giữ lại, Cao Tu Viễn vội chắp tay hành lễ, "Trong lúc khó khăn được Hàn đại nhân cứu giúp, vãn bối đã cảm kích vạn phần, hiện giờ thương thế khỏi hẳn, vãn bối không dám quấy rầy, phu nhân có ý tốt, vãn bối vô cùng cảm kích."
"Đứa nhỏ này, khách sáo làm gì." Dương thị mỉm cười, biết không thể giữ được hắn, phất tay cho người hầu lui xuống, từ từ nói: "Hôm qua thấy công tử bị thương, ta không dám đề cập tới, hiện giờ công tử khỏi hẳn, quả thật là muốn nhờ vả một chuyện."
"Phu nhân cứ phân phó."
"Lần trước Dao Nhi nhờ công tử vẽ một bức tranh tặng cho biểu tỷ của nó, sau khi đưa đến bên kia, phụ thân của ta vô tình thấy được, vô cùng yêu thích. Lão nhân đã lớn tuổi, từng thấy vô số kỳ trân dị bảo, rất ít thứ lọt vào mắt xanh, nhưng bức tranh của công tử thanh nhã thoát tục, có phong cách rất riêng, ta muốn nhờ công tử vẽ thêm một bức để tặng phụ thân, không biết công tử có chịu hay không?"
Cao Tu Viễn nợ Hàn Chập ân tình, sao có thể từ chối, thấy Dương thị nói chuyện thành khẩn, hắn liền đáp ứng.
Dương thị nói sau khi phủ đệ của Điền Bảo bị thiêu rụi, bên ngoài trở nên rối loạn, khuyên can mãi, Cao Tu Viễn mới nghe theo lời khuyên, tiếp tục ở lại phòng khách Hàn gia. Hắn sai người mang cuộn giấy và thuốc màu từ phố văn chương qua đây, bắt đầu vẽ tranh tạ ơn.
Sau khi trở về, bà kể với Hàn Dao chuyện này, nàng ấy ngượng ngùng cảm ơn mẫu thân.
Dương thị cũng nói rất rõ ràng, "Ta chỉ giúp con lần này, nhớ nhìn kĩ tâm tư của hắn. Nếu hắn vẫn muốn rời đi, dưa hái xanh không ngọt, con cũng nên xem xét kĩ càng, nên buông tay thì hãy buông tay."
"Nữ nhi hiểu." Hàn Dao gật đầu.
. . .
Dương thị giữ Cao Tu Viễn ở lại Hàn phủ, Hàn Chập nghe tin, không hề nhiều lời.
Hắn hiểu tính tình của mẫu thân, chuyện này không cần hắn quan tâm.
Hai ngày nay, hắn chỉ quan tâm tới quyển sổ của Điền Bảo. Mặc dù chữ nghĩa Điền Bảo xấu như gà bới, nhưng Cẩm Y Vệ không thiếu người tài, dựa theo lối suy nghĩ dốt đặc cán mai của Điền Bảo, bọn họ đã hiểu được nửa cuốn sổ.
Trong sổ nhắc tới không ít người, Cẩm Y Vệ phái ám vệ theo dõi những người đó.
Hàn Chập đi lúc sáng sớm, về lúc tối mịt, Lệnh Dung định về Kim Châu chơi hai ngày, chỉ chờ Hàn Chập rảnh rỗi liền thông báo một câu. Đêm nay không có việc gì làm, nàng và Hồng Lăng cùng nhau làm bánh hạt dẻ, bên ngoài không có chút động tĩnh, tới tận nửa đêm, Hàn Chập mới lững thững trở về, lúc này Sơn Trà và Hồng Lăng đã trải chiếu, chuẩn bị đi ngủ.
Lệnh Dung nghe thấy tiếng Khương cô cô nói chuyện, đoán là Hàn Chập đã về, vội ra ngoài nghênh đón.
Dưới ánh nến, Hàn Chập nhanh chóng đi vào, quần áo vẫn còn khí lạnh, thấy Lệnh Dung ở trước mặt, hắn liền dựa vào người nàng, thấp giọng quát đám người hầu, "Đi ra ngoài!". Giọng nói trầm trầm, có phần gấp gáp.
Tống cô cô kinh ngạc, nhìn sang Lệnh Dung.
Lệnh Dung gật đầu, đám Sơn Trà đi rồi, nàng đỡ Hàn Chập vào trong, "Phu quân làm sao vậy?"
Hàn Chập nhìn nàng, không nói chuyện, đi vào phòng trong, ngồi xuống, "Cởi xiêm y giúp ta."
Lệnh Dung cởi áo khoác cho hắn, không có xiêm y tối màu che lấp, dưới ánh nến, trung y của hắn loang lổ vết máu. Nàng hít một hơi, ngồm xổm xuống, nhìn chằm chằm vết máu trên đùi hắn, run giọng hỏi, "Đây là sao... Có đau lắm không? Ta đi gọi lang trung."
"Đừng!" Hàn Chập giữ chặt nàng, "Lấy thuốc bôi cho ta."
Lệnh Dung vội lấy thuốc bôi cho hắn, chợt nhớ lần trước Hàn Chập cũng bị thương, lúc đó nàng mới gả qua đây, hắn không hề nói với người nhà, cũng không để lộ ra dấu vết.
Nàng không dám trì hoãn, sau khi lấy thuốc thì vào trong lấy nước ấm và khăn sạch.
Khi đi ra, thấy Hàn Chập đã cởi bỏ trung y, trên người chỉ còn áo lót che đậy cơ thể. Nàng vội vàng nhìn lướt qua, nửa thân trên không bị thương, cả người hắn thẳng tắp, chỉ có mỗi vết thương trên chân, Lệnh Dung thở phào nhẹ nhõm, bưng chậu nước qua, nhúng khăn vào trong.
Hàn Chập bôi thuốc lên miệng vết thương, chân bị thương gác trên ghế.
Mặc dù phu thê hai người từng gần gũi, nhưng số lần không nhiều, hành sự cũng là trong đêm tối, chỉ khi động tình, Hàn Chập mới cởi xiêm y, còn ngày thường hắn chỉ khoe ngực trần, những nơi khác đều che lại. Giờ phút này hắn ngồi đó, hai đùi lộ ra không sót chỗ nào, Lệnh