Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Phố xá náo nhiệt, ca múa ồn ào tưng bừng, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, sáng chói tựa như ban ngày.
Cao Tu Viễn hít phải khói, vừa rồi còn bị Hàn Chập lôi vào, lệ rơi đầy mặt, giờ phút này ngẩng đầu lên, mới thấy xung quanh mình rất nhiều người. Trước mặt hắn là Dương thị và một người nam tử xa lạ, phía sau là Lệnh Dung, còn đằng xa... hình như là muội muội của Hàn Chập.
Hắn muốn nói tạ ơn, nhưng yết hầu ngưa ngứa, liên tục ho khan.
Dương thị vội đè hắn lại, "Đừng nhúc nhích, chuyện này là sao..."
"Chạy ra từ đám cháy." Hàn Chập bình tĩnh nói, ra hiệu cho mọi người mau lùi lại, "Mau mở cửa sổ thông gió, mang nước tới đây."
Lệnh Dung hiểu ý, vội rót nước, Cao Tu Viễn nhận lấy, khàn giọng tạ ơn.
Hắn nâng tay uống trà, mọi người mới để ý tay phải của hắn có vết thương, xiêm y cháy xém, giống như chạm vào lửa nóng. Hắn là họa sĩ, trái tim lúc nào cũng hướng về non xanh nước biếc, cũng nhờ bàn tay này, hắn mới họa được cảnh đẹp như nước chảy mây trôi. Nếu bị bỏng, vậy chẳng phải cả đời bị hủy rồi sao?
Lệnh Dung sợ hãi, nhìn sang Hàn Chập, "Vết thương này có nặng không?"
"Không sao, chỉ bị thương ngoài da." Hàn Chập nói, bảo người chuẩn bị nước sạch, quay sang Hàn Chinh, "Thuốc."
Hàn Chinh hiểu ý, vội ra khỏi phòng, đi tới hiệu thuốc gần đó mua thuốc trị bỏng.
Không lâu sau người hầu mang nước tới, Dương thị bảo vú già lau sơ qua vết thương. Vú già là người lão luyện thành thục, từ trước tới nay đã thấy không ít gió tanh mưa máu, chút chuyện nhỏ này không đáng là bao, chỉ một lúc đã sơ cứu xong, thấy Hàn Chinh mang thuốc trở về, vú già nhanh chóng bôi thuốc.
Có vú già xử lí kịp thời, vết thương không còn nghiêm trọng, Cao Tu Viễn lơi lỏng, mỏi mệt đã lâu, hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hàn Chập không quấy rầy, xoay người, nhìn chằm chằm Hàn Dao.
Trong phòng, Dương thị và vú già đều bình tĩnh, Lệnh Dung vui mừng vì cứu được bằng hữu, chỉ có mỗi Hàn Dao biến sắc, nhìn chằm chằm miệng vết thương của Cao Tu Viễn, hai tay nắm chặt. Nàng là người Hàn gia, cữu cữu là người nắm giữ kinh đô và các vùng lân cận, thấy không ít cảnh máu chảy đầu rơi, sống chết không rõ, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy muội muội khẩn trương như vậy, khuôn mặt trắng bệch, cả người như mất hồn.
Dương thị nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng phát hiện Hàn Dao có gì đó kì lạ.
Bà hơi kinh ngạc, nhìn kĩ Hàn Dao, Hàn Dao cảm giác có người đang chú ý tới mình, nàng quay đầu nhìn Dương thị, cụp mắt xuống, cả người luống cuống, lại không nhịn được nhìn sang Cao Tu Viễn, xem kĩ miệng vết thương của hắn. Dưới ánh đèn, Dương thị nhìn chằm chằm nữ nhi, nhìn tới mức khuôn mặt Hàn Dao ửng đỏ.
Bà như nghĩ tới gì đó, dần dần hiểu ra.
Dương thị không truy hỏi, bảo vú già băng bó vết thương cho Cao Tu Viễn, sau đó dìu hắn vào trong góc nghỉ tạm, cuối cùng đuổi mọi người ra, đừng quấy rầy hắn dưỡng thương.
Phố xá vẫn náo nhiệt như cũ, kèn trống rộn ràng, xe hoa đi trước, người người tấp nập theo sau.
Lệnh Dung ở ngoài hiên, Hàn Chập đứng bên cạnh nàng.
Ánh sáng từ hoa đăng chiếu vào xiêm y của hắn, khiến gương mặt lạnh lùng thêm phần dịu dàng. Hắn cảm giác có người đang nhìn mình, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, ý hỏi có chuyện gì.
Lệnh Dung nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, "Đa tạ phu quân."
Hàn Chập không nói, lặng lẽ cầm lấy tay nàng.
Ánh đèn chói lóa, kèn trống đã đi xa, tiếng đàn tỳ bà vẫn văng vẳng bên tai, vũ cơ đứng trên nóc xe, năm ngón tay khẽ gảy, âm thanh như đi vào lòng người.
Lệnh Dung đỏ mặt, năm ngón tay hơi động đậy, nắm chặt lấy tay Hàn Chập.
Xe hoa đi rồi, đường phố trở nên vắng vẻ, mọi người thu thập, chuẩn bị lên thuyền ngắm hoa đăng.
Mấy ngày nay Cao Tu Viễn chưa được nghỉ ngơi, nằm trên giường một lúc liền mơ màng ngủ. Hàn Chập sai Hàn Chinh tìm kiệu mềm, sau đó lệnh cho Phi Phượng về trước, sắp xếp chỗ ở cho hắn. Hàn Chinh không có thê tử quấn thân, làm gì cũng rất thoải mái, sảng khoái đáp ứng, để Cao Tu Viễn ở tạm phòng khách Hàn phủ, sau đó hắn lại ra ngoài, một mình tự do tự tại ngắm cảnh.
Hàn Chập dẫn Lệnh Dung du hồ, cùng nhau ngắm cảnh đêm, hoa đăng lấp ló chiếu rọi, trông vô cùng đẹp mắt.
. . .
Hết canh ba (11h tối-1h sáng) hai người mới hồi phủ, Lệnh Dung tự mình quay trở về Ngân Quang viện, Hàn Chập lại cưỡi kỵ mã ra ngoài.
Trận hỏa hoạn ở phủ đệ Điền Bảo là do Cẩm Y Vệ và Cao Tu Viễn nội ứng ngoại hợp phóng hỏa. Cao Tu Viễn trốn thoát thành công, Phàn Hành lập tức rút lui, giờ vẫn còn đang ở Cẩm Y Vệ chờ Hàn Chập.
Lúc hắn hồi phủ đã là canh năm (3h-5h sáng), nghỉ ngơi một lúc, sau khi tỉnh dậy liền dùng cơm sáng, sau đó tới phòng khách thăm Cao Tu Viễn.
Nghỉ ngơi cả một đêm, Cao Tu Viễn đã hồi phục sáu phần, hắn mặc bộ xiêm y mới, thấy Hàn Chập liền đoan chính hành lễ, "Đa tạ Hàn đại nhân ra tay cứu giúp." Thấy Lệnh Dung bên cạnh, hắn chắp tay thở dài, "Tối hôm qua đã quấy rầy nhã hứng ngắm hoa đăng của phu nhân, mong phu nhân chớ trách."
"Cao công tử khách sáo rồi. Vết thương có sao không?"
"Chỉ bị bỏng ngoài da, dưỡng thương vài ngày là ổn."
Lệnh Dung vuốt cằm, hàn huyên một lúc, thấy Hàn Chập và Cao Tu Viễn có lời