Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lần này Lệnh Dung về nhà mẹ đẻ, nửa vì muốn thăm phụ mẫu, nửa là vì Hàn gia, nàng muốn suy nghĩ kĩ con đường phía trước.
Hàn Chập đi rồi, nàng ở trong phủ trò chuyện với Tống thị, bái kiến Phó lão thái gia và phu thê Phó Bá Quân. Đường tỷ Phó Oản theo phu quân đi nhậm chức phương xa, hơn một năm qua vẫn chưa về phủ, Phó Ích đi về phía nam, chỉ còn Phó Thịnh làm bạn với trưởng bối.
Phó Thịnh vẫn luôn dậm chân tại chỗ, luận tài hoa cùng tính cách, hắn không thể nào sánh được Phó Ích.
Lão thái gia nhắc tới Phó Ích, vừa lo lắng vừa nhớ mong.
Cuối năm vừa rồi Phó Ích gửi thư về, nói rằng hiện tại hắn đang ở Sở Châu, tham gia quân đội, thỉnh mọi người chớ nhớ thương. Nam nhi thời nay phần lớn đều văn võ song toàn, tuy Sở Châu nhiều quan văn xuất thân khoa cử, nhưng số hội võ được tổ chức không hề ít, kẻ về dưới trướng Phùng Chương, người dấn thân quân đội triều đình. Có rất nhiều người giống Phó Ích, Phó Cẩm Nguyên không quản nổi việc này, chỉ có thể tùy ý để nhi tử tham gia.
Với tính tình của Phó Ích, chiến hỏa liên miên, hắn lại tham gia quân đội, sợ là không dễ trở về.
Từ khi lão thái gia lên làm quan, ông thấy không ít cảnh chinh chiến sát phạt, sợ đao thương không có mắt, Phó Ích gặp chuyện không hay, dần dần đầu tóc bạc trắng, lại hỏi Lệnh Dung ở Hàn gia có tốt không, Lệnh Dung liền nói hết thảy đều ổn, ông đừng lo lắng, ngồi cùng lão thái gia hồi lâu mới đi ra.
Phó Ích đỗ tiến sĩ, Phó Cẩm Nguyên làm mai cho nhi tử, đã kiếm được một nhà rất tốt. Nào ngờ Phùng Chương làm loạn, Sở Châu bị chiếm, hiện giờ không rõ bao giờ hắn về, Phó Cẩm Nguyên không dám chậm trễ nữ nhi nhà người ta, đành phải từ hôn.
Mẫu nữ hai người ngồi cùng nhau, Tống thị nói tới việc này, tiếc nuối không thôi, "Cô nương kia rất tốt, hai nhà quen nhau từ lâu, nàng ấy là người dịu dàng ôn hòa. Chỉ tiếc ca ca của con bận rộn, nàng ấy không chờ nổi, đành phải từ hôn, sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ trách vô duyên."
Lệnh Dung cũng biết cô nương kia, nghe vậy thì thở dài.
Một khi bỏ qua việc kết thân, sau này rất khó định chuyện chung thân đại sự.
Nàng cùng Tống thị đi dạo hậu viện, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
Tống thị nhìn nàng, hỏi: "Còn con thì sao? Lúc trước Hoàng Thượng tứ hôn, mọi người đều lo lắng tính tình Hàn Chập khó dò khó chiều, khiến con chịu oan ức, hiện giờ nhìn lại không giống như trước."
Trời xuân ấm áp, Lệnh Dung chần chờ một lát mới nói: "Con do dự."
"Do dự cái gì?" Tống thị kéo nàng vào chòi nghỉ mát, vén sợi tóc bay loạn của nữ nhi, "Đây là chuyện cả đời, con nên thận trọng kĩ càng. Có tâm sự thì đừng gạt mẫu thân, nói cho mẫu thân nghe một chút, mặc dù mẫu thân không thể quyết định thay con, nhưng cũng có thể giúp đỡ phần nào."
Lệnh Dung nắm chặt khăn lụa, lựa ra vài chuyện nói với mẫu thân, "Phu quân đối xử với con rất tốt, khác hẳn với những gì con nghĩ lúc trước. Có bà mẫu yêu thương, tiểu cô dịu dàng, con vốn nên thỏa mãn, nhưng mà... vẫn có chút sợ hãi." Nàng ngẩng đầu, cầm lấy tay Tống thị, "Hàn gia quyền cao chức trọng, phu quân tiền đồ như gấm. Không biết có nên nói lời này hay không... con chỉ mong cuộc sống của mình sẽ giống như mẫu thân và phụ thân, nhưng với chàng... con sợ là không được."
Tống thị nhíu mày, căng thẳng hỏi: "Nó muốn nạp thiếp?"
"Không phải!" Lệnh Dung vội giải thích, "Bên người chàng không có nha hoàn."
"Vậy tại sao..." Tống thị khó hiểu.
Lệnh Dung cắn môi. Nàng không thể nói Hàn Chập có ý đồ mưu quyền soán vị, rất khó giải thích, dù gì cũng đâu có mấy ai... có dã tâm làm Đế Vương? Kiếp trước Tống Trọng Quang vì một người thiếp thất mà nhốt nàng vào hầm băng, cãi nhau đến long trời lở đất, nàng lạnh thấu tâm can, thực sự không muốn chuyện ấy lặp lại lần nữa. Mà loại chuyện nam nhân thay đổi tâm tính, không phải do nàng, mà phải xem tâm tính của đối phương, chuyện này không phải do nàng quyết định.
Nàng nắm chặt ống tay áo, nhíu mày nói: "Chỉ là con lo lắng."
Tống thị nghe xong, mỉm cười, "Con lo lắng chuyện gì? Con cảm thấy phu quân của mình như thế nào?"
Bà mỉm cười nhìn nữ nhi, thấy Lệnh Dung không tự giác mím môi, ở trước mặt Hàn Chập, nữ nhi càng ngày càng thoải mái, nhớ tới hôm đấy, bà vô tình thấy Hàn Chập cài trâm cho nàng, nháy mắt liền hiểu rõ.
"Năm đó mẫu thân gả vào Phó gia cũng băn khoăn không ít, dù sao lúc đó phụ thân con cũng nổi danh là công tử quần áo lụa là, khách quen của không biết bao tửu quán ca phường. Ấy vậy mà nhiều năm trôi qua... con nhìn xem, không phải vẫn rất tốt sao?" Tống thị nhìn trâm cài trên tóc Lệnh Dung, miệng phượng ngậm viên trân châu màu tím, nhất định không phải phàm vật.
Hàn gia không thiếu tiền bạc, nhưng muốn tìm trân châu màu tím cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hàn Chập là người bận rộn, có thể phí tâm tư vào trang sức, khiến bà vô cùng bất ngờ.
Yên lặng một lát, Tống thị dịu dàng nói: "Tất cả đều là chuyện của sau này, con lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể kiệt lực đề phòng. Con thử ngẫm lại xem, nếu con bỏ lỡ vị phu quân này, con có hối hận không?"
. . .
Nếu bỏ qua Hàn Chập, nàng có hối hận không?
Lệnh Dung nằm trên giường, thầm nghĩ vấn đề này.
Tháng mười năm ngoái ở Đàm Châu, Hàn Chập từng nói sẽ không hòa ly, từ đó đến giờ, nàng suy nghĩ rất nhiều.
Hàn gia là đầm rồng hang hổ, mặc dù hiện tại tình thế có phần biến đổi, nhưng Hoàng gia suy thoái, Dương gia lại tọa trấn kinh đô và các vùng lân cận, e là Đế vị vẫn rơi vào tay Hàn gia. Nếu nói về lợi ích, nàng ở Hàn gia có cũng như không, nhưng muốn toàn thân trở ra, sợ rằng không phải chuyện dễ dàng... Không bàn tới chuyện Hàn Chập không buông tay, chuyện này liên quan tới thể diện mặt mũi, chắc chắn Hàn Kính sẽ không đồng ý.
Còn lại phụ thuộc vào nàng.
Năm đó gả vào Hàn gia, Lệnh Dung tính toán bo bo giữ mình, chỉ chờ tới lúc hòa ly. Đối với nàng mà nói, Hàn gia không khác gì đầm rồng hang hổ, nguy cơ tứ phía... Hàn Chập lạnh lùng tàn khốc, hung danh vang vọng bên ngoài, lúc đó còn khắc chết hai vị cô nương, không chắc liệu hắn thuận tay khắc chết nàng hay không. Khi đó nàng gả vào, trải qua không biết bao nhiêu hung hiểm, không dám nhìn nhiều nghe nhiều, chỉ sợ mất mạng. Hàn Kính lại bất mãn với nàng, nàng chỉ có thể cẩn thận, từng li từng tí bước trên tấm băng mỏng, ngày ngày sống trong thấp thỏm lo âu.
Lệnh Dung quý trọng mạng sống, chỉ cần mỹ thực qua ngày, một nơi như vậy, đương nhiên nàng không muốn ở thêm ngày nào.
Nhưng bỗng nhiên có rất nhiều chuyện xảy ra, khiến nàng luyến tiếc không buông.
Dương thị từ ái, Hàn Dao tri kỷ, nhưng khiến nàng bất ngờ nhất vẫn là Hàn Chập.
Lệnh Dung vuốt ve mái tóc, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, giống như có thể thấy Hàn Chập đứng đó. Dáng người hắn cao lớn, khoác trên mình quan phục màu xanh, khuôn mặt