Edit: Quanh
Beta: Quanh
Cách đó ngàn dặm, ở Quang Châu.
Quân đội của Phùng Chương hướng về phía bắc, lưu dân hùng hổ, quân đội triều đình liên tiếp bại trận, tuy có thảo phạt, nhưng cuối cùng vẫn phải phòng thủ, không kịp đánh trả. Lấy con sông Hoài làm ranh giới, hai quân liên tiếp giao tranh, Phùng Chương đang được đà, nóng lòng mang quân lên phía bắc, vậy nên thế công mãnh liệt, muốn phòng thủ cũng rất gian nan.
Đầu tháng ba, cuộc chiến rơi vào tình thế ác liệt, Hàn Mặc làm chiêu thảo sứ, không phải đích thân tới sa trường, Hàn Chinh đã bắt đầu tham gia một vài trận chiến.
Ở Vũ Lâm Quân, Hàn Chinh có thân thủ xuất chúng, nhưng kinh nghiệm đối địch kém, không giống Hàn Chập, cho dù có đang chiến đấu cũng có thể phán đoán tình thế nhanh chóng bảo toàn tính mạng, đồng thời liên tục phản công. Ngày hôm qua trong lúc đối chiến, mặc dù Hàn Chinh anh dũng giết chết một tên địch, nhưng cũng bị mũi tên bay lạc bắn trúng, vết thương không hề nhẹ.
Quân y bôi thuốc cho hắn, Hàn Chinh mệt nhọc, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ hỗn độn, lúc thì là thôn xóm hoang vắng, quạ đậu đầy cành, một lúc sau lại quay về thiên điện, bên trong đặt một tấm bài vị.
Hắn nặng nề tỉnh giấc, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Quang Châu là nguyên quán của Triệu thị, bởi vì không muốn Dương thị thương tâm, hắn rất ít khi tới đây, hiện tại lại quay trở về. Những lúc rảnh rỗi, không có chiến sự, hắn tranh thủ thời gian tới thôn Đông Lĩnh. Địa phương kia hoang vu hẻo lánh, bởi vì nhiều năm trước xảy ra thiên tai, phần lớn thôn dân đều rời đi, mấy năm gần đây sưu cao thuế nặng, nhiều trai tráng trở thành lưu dân, người trong thôn ít tới mức có thể đếm được.
Đương nhiên hắn không tìm được vết tích năm đó của Triệu di nương, trong lòng cực kì phiền muộn. Mấy đêm liên tiếp gặp ác mộng, Hàn Chinh lau mồ hôi, đứng dậy pha trà uống, chỉ thấy cửa gỗ đơn sơ mở ra, Hàn Mặc đi vào.
"Thương thế sao rồi?" Trên mặt Hàn Mặc lộ rõ vẻ mệt nhọc.
Căn phòng này không quá rộng lớn, nếu không phải Hàn Chinh có chức quan trong người, ở nơi chiến trường kịch liệt này, chưa chắc đã có chỗ nghỉ chân.
Hàn Chinh thuận tay rót trà cho ông, "Không quá nặng, phụ thân yên tâm."
Áo giáp đã cởi, trên người chỉ còn một thân xiêm y đơn bạc, hắn vén lên cho ông nhìn xem. Vết thương đã được băng bó kĩ càng, không còn nghiêm trọng.
Hàn Mặc vuốt cằm, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nhi tử, tinh thần không còn phấn chấn như trước, ông khuyên nhủ, "Mau nghỉ ngơi trước đi, nhanh chóng lấy lại tinh thần."
Sau đó đứng dậy rời đi, nào ngờ Hàn Chinh gọi lại.
"Phụ thân..." Hàn Chinh vẫn ngồi trên ghế, muốn nói lại thôi, thấy Hàn Mặc xoay người nhìn hắn, Hàn Chinh đánh liều, nói: "Hai ngày trước con có tới thôn Đông Lĩnh." Thấy Hàn Mặc không nói gì, hắn cụp mắt, "Có lẽ phụ thân đã quên, đó là nguyên quán của di nương."
Bóng đêm sâu đậm, trong phòng chỉ đốt duy nhất một ngọn nến.
Hàn Mặc sững người, một lúc sau mới quay trở về chỗ ngồi.
Tình cảm phụ tử rất tốt, nhưng rất nhiều năm qua, không ai nhắc tới Triệu di nương.
Hàn Mặc im lặng một lát, nhớ tới nữ nhân kia, chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua. Ông có hơi thất thần, một lúc sau mới nói: "Hiện tại thôn kia ra sao?"
"Rất hoang vắng, không có gì đáng xem."
Hàn Mặc vuốt cằm, tự mình rót trà, một hơi cạn sạch, lại thuận tay rót thêm hai chén.
"Trước khi rời kinh, con có qua Huyền Chân." Dưới ánh nến, Hàn Chân nhìn thần sắc Hàn Mặc, nói hết tất cả những gì giấu kín trong lòng, "Bài vị kia...là phụ thân lập cho người?"
Hàn Mặc run tay làm rơi chén trà, "Con nhìn thấy?"
"Đúng vậy." Hàn Chinh thấp giọng, "Con biết phu nhân dưỡng dục con, ân tình sâu nặng, tổ phụ và phụ thân đều quan tâm con. Nhưng người ấy...dù sao cũng là sinh mẫu của con. Phụ thân âm thầm lập bài vị, con thực sự khó hiểu. Con chỉ muốn hỏi..." Hắn cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nhìn chằm chằm Hàn Mặc, "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, sao người xả thân cứu mạng phụ thân, cuối cùng lại phải chịu đối đãi như vậy?"
Gió lạnh xuyên qua khung cửa sổ, ngọn nến chập chờn loạn xạ, Hàn Chinh nắm chặt hai tay, ánh mắt hắn trầm xuống, tựa như động sâu không đáy.
Rất nhiều nghi hoặc nảy ra, Hàn Chinh nghẹn giọng, "Hay là...xả thân cứu phụ thân chỉ là ngụy trạng, thực chất người trong phủ không chứa được di nương, vậy nên mới đi tới bước đường cùng?"
Năm đó Dương thị sinh hạ Hàn Chập vào giờ Tý (11h-1h sáng), thái phu nhân lập tức nhét người lên giường Hàn Mặc, chuyện này không phải bí mật gì lớn. Hàn Chinh ở kinh thành suốt bao năm, sao không hiểu ân oán thị phi bên trong? Cũng chính vì như vậy, hắn mới cảm kích Dương thị khoan hồng độ lượng, mặc dù có nghi ngờ, nhưng lập tức bị hắn dập tắt, không hề suy nghĩ lại lần nữa.
Nhưng nếu cái chết của Triệu thị có uẩn khúc thì sao?
Hàn Chinh đứng dậy, hai tay khẽ run, "Đúng là phu nhân làm?"
Hàn Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức phủ định, "Không phải nàng!"
"Không phải phu nhân? Vậy tại sao di nương lại chết?" Hàn Chinh nhìn ông chằm chặm, "Phụ thân