Edit: Quanh
Beta: Quanh
Lệnh Dung ở bên ngoài, cách căn phòng rất xa. Nhĩ lực của nàng không nhanh nhạy như Hàn Chập, hơn nữa nàng sợ Hàn Kính nghi ngờ, vậy nên chỉ dám đứng cạnh khung cửa sổ, nghe không rõ tiếng nói chuyện bên trọng. Nhưng nhớ lại dáng vẻ giận dữ vừa rồi của Hàn Chập, hình ảnh Đường Giải Ưu bị cứa cổ vẫn khiến nàng sợ hãi, mặc dù cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng không khí bên trong nặng nề, nàng không nhịn được đổ mồ hôi.
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy Đường Giải Ưu hét lên, sau đó rầm một tiếng, cánh cửa lay động.
Trái tim Lệnh Dung đập thình thịch, chờ một lát, mới thấy cửa mở ra.
Hàn Chập vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không còn tức giận như vừa rồi, lại vô hình khiến người ta hoảng loạn không yên. Ánh mắt hắn đảo bốn phía, thấy Lệnh Dung đứng rất xa, liền chậm rãi đi tới. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu không thấy đáy, tay trái giấu trong ống tay áo, tay phải lộ ra, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ gân xanh.
Khí thế quá mức đáng sợ, Lệnh Dung tâm thần không yên, mở to hai mắt nhìn hắn, không dám gọi hai tiếng “Phu quân”.
“Đi.” Hàn Chập dừng bước, cùng nàng rời đi.
Lệnh Dung không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng với cách làm của Hàn gia và tính tình của Hàn Chập, nói vậy chắc hẳn Đường Giải Ưu lành ít dữ nhiều.
Hàn Kính vẫn chưa ra ngoài, bên trong không hề có động tĩnh, nói vậy chắc tâm tình của vị kia đang không tốt.
Lệnh Dung không dám đứng đây, vô duyên vô cớ để Hàn Kính chướng mắt, theo sau Hàn Chập, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi hậu viện, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, Đường Đôn đứng bên ngoài cửa viện, vẻ mặt lo lắng.
Thấy Hàn Chập, hắn vội chắp tay hành lễ, “Đại nhân”.
Hàn Chập lạnh lùng nhìn, giọng điệu không tốt, “Chuyện gì?”
“Chuyện lão thái gia phân phó, thuộc hạ đã làm xong, nhưng người vẫn ở bên trong, thuộc hạ đứng đây chờ.” Mặc dù Đường Đôn thuộc Cẩm Y Vệ, nhưng là một tay Hàn Kính nâng đỡ, cũng thường xuyên làm theo lệnh Hàn Kính. Nhìn thấy Hàn Chập, hắn cúi đầu kính sợ, không dám nhiều lời.
Hàn Chập vuốt cằm, bảo hắn chờ ngoài thư phòng.
Đường Đôn tuân mệnh, hành lễ rời đi.
Gió nóng thổi qua con hẻm, khiến lòng người càng thêm phiền muộn, Hàn Chập thấy Lệnh Dung cách sau hắn hai bước, nàng nhìn Đường Đôn, ánh mắt kì lạ. Động tĩnh vừa rồi, chắc chắn nàng nghe thấy, khuôn mặt diễm lệ có phần hoảng hốt, bả vai rụt lại, giống như đang né tránh.
Ánh mắt Hàn Chập ngừng lại, nói: “Về Ngân Quang viện trước đi.”
“Ừm.” Lệnh Dung ngẩng đầu, dò xét, “Phu quân có sao không?”
“Không sao.” Hàn Chập muốn vỗ vai trấn an nàng, nhưng cánh tay lại cứng đờ, chỉ nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, hôm nay không cần tới Khánh Viễn Đường.”
“Vâng.” Lệnh Dung vuốt cằm, lo lắng nhìn Hàn Chập, nhưng cũng không dám ở lại.
. . .
Trở về Ngân Quang Viện, Lệnh Dung bế Nhĩ Đóa vào lòng, thất thần ngồi dưới bóng cây.
Không lâu sau, Tống cô cô vội vàng trở về, cúi sát bên tai Lệnh Dung, thấp giọng kể lại, vừa rồi bà tới Khánh Viễn Đường dâng lễ, nghe bên kia nói Đường Giải Ưu một mình đi dạo quanh hậu viện, có lẽ do quá mức thương tâm, không biết sao trượt chân xuống nước chết đuối. Phu nhân đã an bài người chuẩn bị hậu sự, trong phủ liên tiếp gặp chuyện không may, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Lệnh Dung nghe thấy thế, không hề cảm giác bất ngờ, nhớ tới âm thanh khung cửa sổ kịch liệt chấn động, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Nàng không nhiều lời, ôm Nhĩ Đóa quay về viện, ngồi ở bên trong, ngay cả cửa cũng không muốn ra.
Đường Giải Ưu được Hàn Kính yêu thương, lúc ấy chắc chắn bị Hàn Chập tức giận, đích thân xử lý. Hàn Chập bảo nàng ở Ngân Quang viện, không được xuất môn, đương nhiên sợ nàng rơi vào tay lão thái gia, lão thái gia đau thương vì mất ngoại tôn nữ, đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo, gây thêm phiền toái.
Từ khi nàng gả vào Hàn phủ liền không hợp với Đường Giải Ưu, ba bốn lần gặp nạn, đương nhiên nàng chán ghét nàng ta, nhưng nàng e ngại Hàn Kính, vì bảo toàn tính mạng.... chưa hề trực tiếp tranh đấu. Ban đầu nàng và Hàn Chập rạch ròi, cho dù biết Đường Giải Ưu thích Hàn Chập, nàng cũng không cảm thấy gì quá lớn. Nhưng sau này hai người có cảm