- vào thời xuân thu chiến quốc có một vị công tử con nhà giàu tên là ôn như xuân. ngay từ nhỏ như xuân đã rất thích chơi đàn, đến khi lớn lên cũng có thể sáng tác và chơi đàn không tồi. hắn thường xuyên khoe khoang tài nghệ của mình ở trước mặt người khác.
Một hôm, ôn như xuân một mình đến sơn tây du ngoạn. khi hắn đến trước một ngôi chùa thì chợt nhìn thấy một đạo sĩ đang nhắm mắt ngồi thiền. bên cạnh đạo sĩ có một chiếc túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ.
Ôn như xuân rất lấy làm hiếu kỳ, tự hỏi mình: “lão đạo sĩ này cũng biết chơi đàn ư?” sau đó, hắn tiến lại gần hỏi lão đạo sĩ bằng vẻ trịch thượng: “xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?”
Đạo sĩ hé mắt trả lời một cách rất khiêm nhường: “cũng biết đôi chút! tôi đang muốn tìm cao nhân bái sư học đàn đây.”
Ôn như xuân vừa nghe thấy đạo sĩ muốn tìm cao nhân bái sư, lập tức hứng thú trong lòng, muốn thể hiện tài nghệ cho đạo sĩ xem. hắn nói một cách không khách sáo rằng: “thế thì để tôi đàn cho ông xem.”
Vị đạo sĩ lấy cây đàn cổ từ trong túi ra đưa cho ôn như xuân. ôn như xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đất đánh đàn. đầu tiên, hắn đánh tùy hứng một bài, đạo sĩ mỉm cười chẳng nói một lời. ôn như xuân không thấy đạo sĩ khen mình một câu nên trong lòng có chút mất hứng.
Ôn như xuân bèn đem hết tài nghệ của mình ra chơi một bài khác, đạo sĩ vẫn lẳng lặng. hắn bực quá nổi giận nói: “tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy?"
Đạo sĩ nói: “cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư!”
Lúc này ôn như xuân đã không còn chút kiên nhẫn nào, không nén nổi cơn bực tức nói: “ông chơi đàn giỏi, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt xem nào!”
Đạo sĩ vẫn giữ vẻ ôn nhu, chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi. tiếng đàn cầm vang lên, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hiu hiu. ôn như xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim từ đâu bay đến đậu xuống.
Khúc nhạc hết đã lâu rồi, ôn như xuân mới bừng tỉnh lại, biết rằng hôm nay đã gặp cao nhân, lập tức quỳ trước mặt đạo sĩ xin được bái sư.
Lê ngọc chân im lặng ngồi nghe, nghe xong mới mở lời:
- chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân. cha, ý cha là đang ví ông quan lớn với vị đạo sĩ trong câu chuyện kia?
Ngoài ý muốn của lê ngọc chân, phụ thân nàng lắc đầu:
- an vương không phải vị đạo sĩ, so với vị đạo sĩ trong câu chuyện thì ngài ấy còn khó lường hơn.
Lê công lượng nói tiếp:
- chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân. cao nhân như vậy, quân tử cũng thế. "quân tử chi tâm sự, thiên thanh nhật bạch, bất khả sử nhân bất tri; quân tử chi tài hoa, ngọc uẩn châu tàng, bất khả sử nhân dị tri” "tức là bậc chính nhân quân tử có tu dưỡng đạo đức, hành vi tư tưởng của họ phải như thanh thiên bạch nhật, quang minh lỗi lạc, không có hành vi ám muội nào cần phải giấu, còn tài nghệ và năng lực của họ phải như châu ngọc, không dễ dàng hiển lộ ra ngoài làm loá mắt người khác".
- "tâm địa quang minh, tài hoa uẩn tàng", đó là phép tắc làm người, đối nhân xử thế của bậc chính nhân quân tử; kẻ tiểu nhân thì hoàn toàn trái lại, “tâm địa ám muội, tài hoa phô trương”. mà vị an vương này... “thị kỳ sở dĩ, quan kỳ sở do, sát kì sở an”, ta đều đã chiếu theo mà làm, song rốt cuộc trong lòng vẫn là mông lung mê muội.
- an vương không phải kẻ tiểu nhân, song nếu bảo chính nhân quân tử... e cũng chẳng hợp. vị điện hạ này, căn bản không thể dùng chuẩn mực để đánh giá.
Nói tới đây, hắn quay sang