...
Đối với lê ngọc chân, trần tĩnh kỳ đã không ít lần tán tỉnh, trêu ghẹo, song hầu như chẳng có lần nào hắn chiếm được tiện nghi. thực trạng ấy khiến cho bản thân hắn cũng phải đôi lần cảm khái.
Ai có thể nghĩ một cô thôn nữ chân lấm tay bùn, hằng ngày chăn trâu cắt cỏ, bắt ốc mò cua mà học thức lại cao như vậy, cơ trí tới như vậy... lê ngọc chân nàng chính là một đoá hoa sen thơm ngát nở giữa bùn nhơ, thoạt trông trần tục nhưng kỳ thực lại vô cùng thanh tao.
Đoá sen này, trần tĩnh kỳ rất muốn chiếm giữ cho riêng mình, nhưng trong nhất thời còn chưa làm được. hắn cần có thêm thời gian. lòng tin, cái đấy hắn không thiếu.
Con gái mười bảy, mười tám, cảm xúc rất dễ bị chi phối. thời điểm này, cánh cửa để đi vào trái tim của họ hoàn toàn rộng mở, nhất là với một người chưa từng biết tới hai chữ "yêu đương" như lê ngọc chân. trần tĩnh kỳ tin chỉ cần bản thân đủ thành ý, sớm muộn cũng sẽ khiến nàng cảm động mà đón nhận mình.
Mang theo suy nghĩ ấy, với tôn chỉ "nhất cự li, nhì tốc độ", "đẹp trai không bằng chai mặt", hắn tiếp tục ra sức theo đuổi.
Lê ngọc chân mới đầu thật không ưa, thậm chí còn tỏ ra khó chịu, nhưng rồi theo thời gian, nàng cũng dần quen. qua những lần tiếp xúc, nghe lời tán tỉnh, xem những trò mua vui, tình cảm của nàng dành cho trần tĩnh kỳ đã nhiều lên từng chút... từng chút... bất tri bất giác, nàng bỗng thương nhớ lúc nào chẳng hay. có đêm, nàng thậm chí còn ngủ mơ thấy hình bóng của hắn...
Yêu?
Chưa hẳn. chỉ là... có chút nhớ, có chút thương...
Mà, thương thương nhớ nhớ thì thương thương nhớ nhớ, trước sau như một, lê ngọc chân vẫn không chịu gật đầu. hễ mỗi lần nghe trần tĩnh kỳ đề cập tới chuyện cưới xin, nhắc chữ "chồng con" là nàng lập tức gạt đi ngay.
Trần tĩnh kỳ bất đắc dĩ lắm. lê ngọc chân rõ ràng đã có tình cảm với hắn, nhưng vẫn cứ khăng khăng chối từ. cô thôn nữ này thật đúng là biết làm khó người ta.
...
Sau bữa cơm chiều đơn sơ bình dị với cá kho, rau đồng, trong lúc lê ngọc chân đem chén bát ra phía sau để rửa thì trần tĩnh kỳ và lê công lượng cùng đi ra trước hiên nhà, ngồi uống trà đàm đạo.
Phải nói, lê công lượng vốn không hề ghét chê trần tĩnh kỳ, dù trước hay sau khi trần tĩnh kỳ đưa ra lời cầu thân. hắn chỉ là vì nữ nhi mà lo ngại. phận làm cha,