"mười bốn tuổi bắt đầu xông pha trận mạc, trải qua hơn sáu năm chinh chiến, tổng cộng đã lãnh binh tham gia hai mươi mốt trận lớn nhỏ, chưa từng thất bại, được đích thân đại đế bạt đài ban cho kim đao, phong tước quận vương..."
Thời điểm xem qua những dòng tin tức ấy, trần tĩnh kỳ không thể không thầm nể phục. trong xã hội còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ này, một cô gái lại có thể lập được nhiều chiến công hiển hách như thế, đạt được danh vọng to lớn như thế, dùng hai từ "kì tích" thiết nghĩ cũng chẳng ngoa.
Đối với quận chúa đông kha, hắn sớm đã thấy hiếu kì, mong được gặp mặt. trong lòng mình, hắn thực muốn cùng nàng luận bàn một chút, xem xem tài trí của nàng cao xa tới đâu.
...
- thuyền trước mặt có phải là đoàn sứ thần của đại liêu quốc?
Thái tử lý long tích tiến ra trước mũi thuyền, dõng dạc hỏi.
So với lần đầu tiên trần tĩnh kỳ diện kiến, hiện tại hình tượng của lý long tích đã thay đổi nhiều. ở cái tuổi ngoài ba mươi này, trông hắn chững chạc hơn không ít. nhất là khi nhìn vào bộ ria mép dày cùng chỏm râu hai tấc phía dưới cằm.
- không sai.
Trên chiếc thuyền phía đối diện, quận chúa đông kha lập tức cao giọng hồi đáp, tự giới thiệu, rồi hỏi:
- xin cho biết ta đang nói chuyện với ai?
Ngữ khí cho thấy đối phương chẳng chút nào e ngại, thực khiến lý long tích mất vui. hắn khẽ nhíu mày, đáp gọn:
- thái tử đại hạng.
- ra là long tích thái tử. đông kha lấy làm vinh hạnh.
Sau màn ra mắt, lúc này quận chúa đông kha mới nêu nghi vấn:
- long tích thái tử, thuyền của ta hiện còn chưa ra khỏi cương thổ đại liêu đã thấy ngài tới đón, lại còn long trọng như vậy... trong lòng đông kha thật là cảm thấy bất an.
Bất an?
Trần tĩnh kỳ một chút cũng chẳng thèm tin. hắn thâm ý ngó nhìn, im lặng nghe tiếp.
Lý long tích nói:
- quận chúa đừng hiểu lầm. đây chỉ là thành ý của đại hạng ta.
Thành ý sao?
Quận chúa đông kha mỉm cười, vui vẻ tiếp nhận, cứ thế để cho chiến thuyền hạng quốc hộ tống đoàn người của mình...
...
Tháng giêng năm đó, đoàn sứ thần đại liêu tới kinh đô nước hạng trong cảnh tưng bừng khác lạ: dưới sông, chiến thuyền tinh kỳ san sát; hai bên bờ, trên các sườn núi, quân lính võ phục chỉnh tề, gươm giáo sáng lòa; trên các cánh đồng mà bọn họ đi qua, hàng trăm hàng ngàn trâu bò rong ruổi đen đặc, bụi bay mù mịt... trước cảnh phồn vinh, thịnh vượng ấy, đoàn sứ liêu quốc không thể không âm thầm cảm thán. quả thật so với đại liêu quốc, căn cơ của hạng quốc vững chắc hơn nhiều. đây là sự tích lũy, một sớm một chiều khó lòng thành tựu.
"đại liêu ta mới kiến quốc chưa lâu, thoạt xem thì hùng mạnh nhưng căn cơ đích xác vẫn là chưa đủ..."
Quận chúa đông kha ngầm nhận định, song ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì, dưới sự hộ tống của quân binh đại hạng tiếp tục tiến sâu vào đất kinh kỳ.
Lúc tới ngã ba sông mã, bởi do là chỗ nước nông, lòng sông lại hẹp nên những chiến thuyền to lớn không thể nào vượt qua được. dĩ nhiên đó chẳng phải vấn đề. thuyền lớn không thể đi nhưng thuyền nhỏ thì có thể, mà hạng quốc há đâu lại thiếu?
Sớm đã chuẩn bị, ngay khi vừa trông thấy đội ngũ quân binh của lý long tích trở về, một đám thuyền nhỏ đang neo đậu tại mé sông lập tức bơi ra.
- quận chúa, lòng sông đã hẹp, thuyền lớn không thể đi tiếp, vậy xin mời quận chúa cùng ta dời sang thuyền nhỏ để đi.
Thái tử lý long tích hướng quận chúa đông kha nói.
Đông kha gật đầu, lệnh cho các thuộc hạ của mình mau chóng di dời.
...
Hiện tại, bởi do đã cùng đứng trên một con thuyền nên lý long tích càng dễ dàng quan sát hình dung của quận chúa đông kha. trần tĩnh kỳ cũng vậy. và càng xem, trong lòng hai người bọn họ lại càng cảm khái.
Quận chúa đông kha này, nhìn ngang liếc dọc thế nào thì đều thấy chỉ là một thiếu nữ, tuổi còn rất trẻ. mà tướng mạo của nàng, rõ ràng cũng đâu phải dạng thịt bắp vai u, tứ chi phát triển. nàng rất "mềm mại", thân thể thon gọn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nhân của người hạng.
Đây là kẻ đã lãnh binh càn quét khắp đất liêu đông, khiến kẻ địch vừa mới nghe tên liền khiếp sợ - đại ưng của người liêu?
Ngẫm cũng khó tin đấy.
"nữ nhân này so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, vậy mà hôm nay đã là bậc đại tướng tiếng tăm vang lừng... không biết ta còn phải chờ đợi bao lâu nữa đây..."
Trần tĩnh kỳ thu hồi ánh