Sau khi đã vào cung yết kiến, đoàn sứ thần nước liêu được hạng đế lý uyên cho sắp xếp chỗ ở, đồng thời cũng đích thân bồi tiếp quận chúa đông kha.
Chiếu theo kế sách của trần tĩnh kỳ, lý uyên cho mở yến tiệc ngoài trời để chiêu đãi. tại buổi tiệc, hắn lệnh cho các binh lính đại hạng ra biểu diễn mua vui. mà những màn biểu diễn này, độ "kích thích" phải nói cực cao.
Mở đầu chính là cuộc đấu giữa các binh lính với hổ. dĩ nhiên hổ này rất dữ, trong cuộc đấu nó không ngừng gầm thét, dùng vuốt sắc vồ người, song đứng trước những binh lính quả cảm, sự hung dữ của nó lại dường chẳng đáng bận tâm. chỉ với tay không, các binh lính đã liên tiếp "tặng" cho con hổ những cú đấm như trời giáng vào hai thái dương, rồi lại tung cước đá vào chỗ hiểm, khiến nó chỉ còn biết lăn lộn chờ chết.
Chứng kiến sự dũng mãnh của binh lính đại hạng, các vị sứ thần liêu quốc không ít người bị chấn nhiếp. có điều, trong số đó lại chẳng bao gồm quận chúa đông kha. người đấu hổ cũng tốt, biểu diễn với trăn dữ cũng được, tất cả đều không đủ để khiến đông kha nàng kinh sợ. từ đầu đến cuối nàng đều rất bình tĩnh ngồi xem. thậm chí khi hạng đế lý uyên cho người khiêng một con trăn lớn, dài vài trượng đến để ở trước mặt và bảo "nếu quận chúa ăn được thịt trăn thì ta sẽ cho người làm cỗ để mời" thì nàng vẫn rất điềm nhiên tiếp nhận, gật đầu muốn ăn.
Quả là một nữ nhân vô cùng bản lĩnh.
Chỉ thái độ, lời nói? không. đông kha là một con người biết hành động. sau khi xem xong các màn biểu diễn đầy kích thích của binh lính đại hạng, nàng dốc cạn ly rượu nồng, rồi mới đứng dậy hướng hạng đế thưa rằng:
- hoàng đế bệ hạ, những màn biểu diễn vừa rồi quả rất thú vị, song theo đông kha thấy thì cũng chỉ là sự thường, chưa thể gọi phi thường.
Hửm?
Quan viên nước hạng không ít kẻ cau mày. đang ngồi ở bên tay trái của hạng đế lý uyên, thái tử lý long tích thoáng liếc xem nét mặt phụ hoàng mình, rồi cũng nhanh chóng đứng dậy, hỏi:
- đông kha quận chúa, vậy theo như quận chúa thì thế nào mới đáng gọi "phi thường"?
Quận chúa đông kha dời mắt ngó sang lý long tích một chút, cười mà rằng:
- cái gọi "phi thường" chính là làm được những việc mà người khác không thể làm được. bằng như các binh sĩ vừa rồi, đánh hổ khống trăn, nào có chi hiếm lạ.
"hừm... ngươi nói lời này, chẳng qua cũng chỉ vì muốn giữ thể diện mà thôi."
Lý long tích thầm cho là như vậy. hắn thách thức:
- đông kha quận chúa có vẻ đã từng thấy được nhiều việc phi thường, chẳng hay trong đoàn sứ thần của quận chúa có ai làm được việc phi thường ấy hay không? ta đây rất mong được mở mang tầm mắt.
Lập tức, quận chúa đông kha xoay gót, tiến ra.
Đông kha nàng đây là tính làm gì?
Trước những ánh mắt nghi hoặc của hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần nước hạng, quận chúa đông kha hướng chỗ chiếc đỉnh đồng đặt ở trước cửa điện thái hoà đi đến. nàng đặt một tay lên thân đỉnh, nhìn lại chúng nhân:
- thịt ngon đã ăn, rượu ngon đã uống, nay đông kha xin biểu diễn một màn để góp vui, cũng là để cảm tạ sự khoản đãi thịnh tình của hoàng đế bệ hạ.
Thấy vậy, nghe vậy, mọi người không khỏi xôn xao. chiếu theo động thái kia của quận chúa đông kha, lẽ nào nàng định...
Nhưng làm sao có thể? phải biết đỉnh kia chính là cự đỉnh, rất lớn, cho dù sức của mười người đàn ông lực lưỡng cũng không thể nâng lên đấy!
"nữ nhân này..."
Cạnh bàn thái tử lý long tích, trần tĩnh kỳ khẽ nhíu chân mày. người khác có thể phủ định, cho rằng hoang