- đừng có thừ người ra nữa, động đũa đi. chỗ thức ăn này, tất cả đều được ta cố tình chuẩn bị tiếp đãi ngươi đấy.
- vậy... tĩnh kỳ tạ ơn mẫu hậu.
Không muốn lại khiến triệu cơ phật ý, trần tĩnh kỳ theo lời nàng bắt đầu động đũa. hắn gắp ăn miếng thịt đầu tiên...
Triệu cơ vẫn lưu tâm theo dõi từng động tác, thấp giọng hỏi:
- mùi vị thế nào?
- hmm... rất mềm, vị ngọt tự nhiên, không hổ với hai từ "mĩ thực".
Triệu cơ vừa ý, nhoẻn miệng cười:
- nếu vậy thì ngươi hãy ăn nhiều một chút.
Trần tĩnh kỳ gật đầu, cũng không khách sáo. tính ra thì từ sáng giờ hắn vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
- mẫu hậu, người không tính động đũa sao?
- ta thích cái này hơn.
Triệu cơ chỉ vào bình rượu, đáp. rồi nàng nói, giọng thâm tình:
- tĩnh kỳ, ta thật sự rất biết ơn ngươi.
- mẫu hậu hà tất phải nặng lời như vậy?
Triệu cơ lắc đầu:
- không, tĩnh kỳ ngươi xứng đáng. nếu không có ngươi, biết đâu chừng ta đã bại dưới tay triệu phi yến... tĩnh kỳ, chiến thắng này là ngươi giành lại cho ta.
Chiến thắng?
Trần tĩnh kỳ có hơi nghi hoặc:
- mẫu hậu, ngôi thái tử tuy đã định, lợi thế cũng đang nghiêng về phía người, nhưng phe cánh của hoàng phi và cửu vương thì như cũ còn đó, bây giờ nói đến thắng lợi sợ là hơi sớm.
- không sớm không sớm. kể từ hôm nay, thế cục sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay ta rồi.
Hửm?
Trong bụng trần tĩnh kỳ lại càng thêm nghi. triệu cơ nàng nói thế là sao? lẽ nào đã có kế sách chu toàn? nhưng cho dù như vậy cũng đâu thể chắc chắn thành công...
- mẫu hậu, ý của người là?
Triệu cơ uống hết ly rượu, bộ dáng đắc ý mà rằng:
- lâm hào ngồi vào vị trí đại tướng quân, lâm gia có lại binh quyền, không phải rất tốt hay sao? ngươi nghĩ, với trợ lực lâm gia này, triệu phi yến và tiểu tử long thành còn có thể chống đối ta?
Trần tĩnh kỳ càng nghe thì nét mặt càng trở nên khác lạ.
Lâm gia như thế nào, lâm hào là ai, toàn bộ triều đình có người nào không biết. từ xưa đến nay, lâm gia chỉ tận trung với hoàng đế, chưa bao giờ phát sinh chuyện kéo bè kết đảng, lại càng không tham dự việc đấu đá tranh giành giữa các phi tần, hoàng tử với nhau. phải thì khen, không phải thì chê, thái độ của lâm gia bọn họ luôn là công minh như thế.
Một con người chính trực như vậy, một gia tộc trung nghĩa như vậy há có khả năng ra sức vì triệu cơ, giúp mẹ con nàng tranh đoạt ngôi vị?
Triệu cơ nàng nói mấy lời này, không khỏi có phần hoang tưởng đi. thế nhưng... triệu cơ vốn đâu phải loại người nông cạn, đầu óc u mê...
- mẫu hậu, thứ cho tĩnh kỳ ngu muội, chưa thể hiểu được tâm ý của người.
Đáp lại hắn vẫn là nụ cười hàm ý ấy:
- không cần vội, rồi ngươi sẽ hiểu nhanh thôi.
- mẫu hậu...
Trần tĩnh kỳ đang tính hỏi thêm thì thanh âm bỗng khựng lại. hắn chợt thấy trong đầu nổi lên cơn đau quái lạ, khiến hắn xây xẩm mặt mày, hai mắt chẳng còn thấy rõ.
Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, hắn lập tức nghĩ đến một khả năng: hắn đã bị trúng độc!
Từ bao giờ?
Cặp mắt hắn ngó xuống chỗ thức ăn đang bày biện trên bàn.
- mẫu hậu, người...
- không sai, chính là ta đã hạ độc.
- tại sao...?
Triệu cơ không trả lời mà nói:
- đừng lo, loại độc này sẽ không lấy mạng ngươi đâu. bất quá chỉ để đảm bảo cho thắng lợi của ta mà thôi.
Nói đoạn, nàng chuyển mình đứng lên, đi vòng ra phía sau lưng trần tĩnh kỳ, rồi đem tay ngọc đặt xuống vai hắn, cúi đầu khẽ giọng:
- hài nhi ngoan, hãy giúp mẫu hậu thao túng lâm gia. mẫu hậu đã chuẩn bị cho ngươi...
Tới đó thì trần tĩnh kỳ đã không còn nghe được nữa. hắn ngất đi rồi.
...
Trần tĩnh kỳ đã nằm mơ. trong giấc mộng, hắn thấy mình ở trên một chiếc giường lớn, kế bên còn có một nữ nhân. hắn không nhìn rõ mặt, chỉ biết nàng ta loã lồ, từ đầu tới chân chẳng có lấy một mảnh vải che thân.
Nằm yên một lúc, nữ nhân kia từ từ cựa quậy. đôi tay nàng đặt lên ngực hắn, ôm lấy cổ hắn. thì ra, chính bản thân hắn cũng đang loã lồ trần trụi. cứ thế, hai thân thể nóng ran thân mật tiếp xúc, hoà