- ngươi... tại sao...?
Lâm thục nhu chưa rõ đầu đuôi, vẫn đang nghĩ rằng trần tĩnh kỳ đã theo sự sai bảo của triệu cơ mà hãm hại nàng. vì vậy, nàng hận hắn.
Ánh mắt kia, cái nhìn ấy, nó không làm trần tĩnh kỳ sợ hãi mà chỉ khiến hắn thêm áy náy, thấy mình có lỗi. chính hắn là kẻ đã trực tiếp hủy đi danh tiết của bình phi, làm nàng đau khổ. hơn bất kỳ vị phi tần nào, lâm thục nhu là nữ nhân rất đỗi nết na, hiền thục. nay, đùng một cái lại xảy ra chuyện như vầy... nàng làm sao tiếp nhận nổi?
- hưm!
Đầu đối diện, hoàng hậu triệu cơ vẫn còn chưa hết giận, tiếp tục nói:
- lâm gia mấy đời trung liệt, nay lại sinh ra một kẻ lăng loàn trắc nết như ngươi, thanh danh coi như mất sạch. phụ thân ngươi - lâm hào, hắn nếu hay tin, chắc là phải thổ huyết mà chết mất.
- lâm thục nhu, ngươi chính là tội đồ thiên cổ của lâm gia! một nữ nhân dâm loạn, một người đàn bà không biết liêm sỉ, một chút phẩm hạnh cũng không có!
Lời lẽ cay độc tựa như những nhát dao đâm thẳng vào tim lâm thục nhu, làm nàng sụp đổ. trong cơn quẫn trí, nàng chỉ còn biết gào lên một tiếng bi thương uất hận rồi lao mình về phía bức tường hòng tự sát.
- mau ngăn ả lại!
Trước động thái quyết tuyệt ấy, triệu cơ không khỏi giật mình, vội hô hoán bảo người can ngăn.
Nàng sao có thể để lâm thục nhu chết bây giờ được, đối phương rất có giá trị cho nàng lợi dụng đấy!
May mắn, ý định quyên sinh của lâm thục nhu đã không thể thành sự thật. là trần tĩnh kỳ, chính hắn đã chạy theo ôm giữ nàng lại.
- buông ta ra! buông ta ra!
Bất chấp lâm thục nhu ra sức vùng vẫy, hai cánh tay trần tĩnh kỳ vẫn cứ ôm chặt lấy nàng. quá bi phẫn, lâm thục nhu há miệng, nhằm cánh tay trần của hắn mà cắn xuống.
Máu tươi lập tức tuôn ra...
Rất đau...
Trần tĩnh kỳ cắn chặt hàm răng, một bên ôm giữ bình phi, một bên đưa mắt hướng về thân ảnh hoàng hậu triệu cơ.
- hoàng hậu... vì sao phải hãm hại chúng ta?
Triệu cơ nhoẻn miệng cười, cũng thôi đóng kịch:
- trần tĩnh kỳ ngươi thông minh như vậy, lẽ nào không tự đoán ra?
- ngươi... thật hiểm độc.
- người không vì mình trời tru đất diệt. sống ở cấm cung, ngươi không thể không ác. thiện lương, nhân từ? quá ngây thơ và ngu ngốc.
Trần tĩnh kỳ không phản bác. hắn biết triệu cơ có lý của mình. hít nhẹ một hơi, hắn hỏi:
- rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?
- không phải "ngươi", mà là "các ngươi".
Trong vòng tay trần tĩnh kỳ, một cách chầm chậm, bình phi lâm thục nhu tách miệng mình ra. cánh tay hắn đẫm máu, miệng nàng cũng nhuốm đầy máu.
Nàng hiểu rồi. thì ra không chỉ mình nàng, cả trần tĩnh kỳ cũng đã bị triệu cơ gài bẫy. có lẽ cũng giống như nàng, hắn đã được gọi đến bởi một cái cớ nào đó, rồi bị chuốc thuốc mê, cho uống xuân dược.
- bình phi...
- buông ta ra.
- thế nào? lâm thục nhu ngươi lại muốn tự sát?
Triệu cơ khinh thường:
- lâm thục nhu, ngươi nghĩ chỉ cần ngươi chết thì sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? đừng có ấu trĩ như vậy, ngươi đâu phải trẻ nhỏ lên ba.
Nàng tiếp lời:
- lâm thục nhu ngươi dù có chết thì sự thật cũng không thay đổi được đâu. cái tội thông dâm của ngươi, một khi tới tai hoàng thượng, bất kể ngươi sống hay chết thì lâm gia của ngươi cũng đều bị liên lụy. hừm, lâm gia đời đời trung liệt, nay vì ngươi mà thanh danh bị hủy, mặt mũi của lâm hào - phụ thân ngươi - chắc chắn mất sạch. đối với người cương trực như hắn, nếu không chết vì tức thì hẳn cũng chết vì hổ thẹn thôi.
- à, còn có thúc bá cô dì của ngươi, huynh đệ tỷ muội của ngươi, con cháu của ngươi nữa, bọn họ sẽ vì việc làm lăng loàn trắc nết của ngươi mà bị thoá mạ, bị cười chê. hoàng thượng dẫu niệm tình không truy cứu thì sau này hậu nhân lâm gia ngươi cũng đừng mong có thể ngẩng cao đầu sống. đặc biệt là đứa con trai mà ngươi thương yêu nhất: lý long việt.
- lâm thục nhu, theo như ta biết thì long việt xưa giờ đối với ngươi rất mực tôn kính; ở trong lòng hắn, ngươi chẳng khác gì quan âm bồ tát, cửu thiên huyền nữ. thử tưởng tượng, nếu cho hắn biết chuyện dâm loạn này của ngươi, long việt hắn sẽ có cái nhìn ra sao? khi hình ảnh thánh khiết của ngươi sụp đổ, tâm linh của hắn chắc là phải bị đả kích nặng nề lắm. nói không chừng còn có thể khiến hắn phát điên nha.
- đừng nói nữa! đừng nói nữa...!
Lâm thục nhu thật là chịu không nổi những lời hiểm độc này. nàng rất sợ. bây giờ nàng chẳng thể nghĩ được gì, chẳng biết mình nên làm gì. mọi thứ trước mắt nàng giống như đều nhuộm một màu tối đen...
- triệu cơ, thật ra ngươi muốn gì chứ... hức... ta đã thần phục ngươi, bao năm qua vẫn luôn tôn kính ngươi, chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt gì... hức... tại sao ngươi phải hại ta? tại sao...
Tại sao ư? đương nhiên là vì triệu cơ nàng muốn thao túng lâm gia. trong lòng trần tĩnh kỳ hắn biết quá rõ.
Sau khi đem tấm chăn che lên người bình phi, trần tĩnh kỳ đứng dậy, mặc kệ trạng thái loã lồ của mình hiện tại, trực tiếp đối mặt cùng hoàng hậu triệu cơ:
- hoàng hậu nương nương, tâm cơ của người thật là khiến ta phải rùng mình.
- ta sẽ coi đó là một lời khen tặng.
- nói đi. yêu cầu của người.
- rất đơn giản. chỉ cần ngươi và bình phi đứng về phía ta, giúp ta đối phó với mẹ con triệu phi yến, ta sẽ liền đem chuyện hôm nay giấu kín. mà các ngươi không nói, ta không nói thì cả đời hoàng thượng cũng đừng mong biết được.
- hoàng hậu nương nương, trần tĩnh kỳ ta chẳng phải vẫn đang vì người mà ra sức đấy ư? hoàng hậu người còn hà tất phải...
Triệu cơ cười khẩy:
- trần tĩnh kỳ, ta không phải kẻ ngốc. những