Thái bình lâu vẫn trang nghiêm như vậy, bầu không khí vẫn yên bình như vậy, thế nhưng đối với trần tĩnh kỳ, nó đã không còn giống trước nữa. có lẽ là vì bình phi. mấy hôm nay, hắn chẳng thấy nàng xuất hiện, đưa đón tiểu công chúa lý long tranh duy chỉ hạ hỉ - một trong hai cung nữ thân cận nhất của nàng.
Cũng phải thôi. sau chuyện hôm đó, lâm thục nhu nàng làm sao còn muốn lui tới nơi này nữa chứ? kẻ đã làm ô nhục nàng chính là trần tĩnh kỳ hắn...
Khe khẽ thở dài, trần tĩnh kỳ đem cảm xúc riêng tư gạt đi, cố tập trung vào bài giảng. đây đâu phải lúc để hắn tiếc thương hay là ân hận. trên bước đường đi lên đỉnh cao quyền lực, hắn sao có thể không làm liên lụy những người vô tội đây?
"nhất tướng công thành vạn cốt khô", vinh quang nào cũng đều phải trả giá.
...
Cuối cùng thì buổi học cũng tan. như thường lệ, các vị hoàng tử, công chúa hướng trần tĩnh kỳ cúi đầu chào tạm biệt, xong xuôi mới cắp sách ra về. lý long tranh, cô bé là người đi ra trễ nhất.
- long tranh.
Đột nhiên nghe gọi, tiểu công chúa lý long tranh nhất thời nghi hoặc, quay lại nhìn.
- trò nán lại một chút, ta có vài câu muốn hỏi.
- dạ.
Lý long tranh im lặng chờ nghe, nhưng đợi một hồi mà vẫn chưa thấy đối phương nói năng gì, mới lên tiếng:
- thầy. không phải thầy nói có điều muốn hỏi tranh nhi sao?
Trần tĩnh kỳ nhẹ gật đầu.
- long tranh, mấy hôm nay ta không thấy mẫu phi của trò đến như mọi khi, có phải là do sức khoẻ không tốt?
Tiểu công chúa có hơi do dự, nhưng rồi cũng xác nhận:
- dạ phải. mấy hôm nay mẫu phi của tranh nhi bị bệnh, tâm tình rất không tốt.
- tâm tình không tốt? mẫu phi trò có chuyện phiền muộn sao?
- cái này...
Lý long tranh lắc đầu:
- tranh nhi cũng không rõ. tranh nhi có hỏi, nhưng mẫu phi không nói. tranh nhi thấy người buồn lắm.
Câu nói ngây thơ của cô bé khiến trần tĩnh kỳ càng thêm áy náy. xét ra, bình phi cũng chỉ là một nạn nhân bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu của những con người mưu mô, hiểm độc. bao gồm cả hắn.
Đặt bàn tay lên đỉnh đầu cô bé, hắn nhẹ xoa:
- long tranh, thời gian này trò hãy chú ý chăm sóc cho mẫu phi mình, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẫu phi, có biết không.
- dạ, tranh nhi biết rồi.
- ừm.
- thầy, thầy còn có gì muốn nói với tranh nhi không?
Trần tĩnh kỳ thoáng đảo mắt ngó quanh, thấy cung nữ hạ hỉ vẫn rất ý tứ đứng đợi bên ngoài, mới cẩn thận lấy một bức thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho tiểu công chúa lý long tranh.
- long tranh, trò giúp ta chuyển cho mẫu phi của mình. nhớ là phải giữ bí mật, không được để người khác nhìn thấy.
Mặc dù trong lòng có hơi thắc mắc, song bởi vì yêu quý, rất tin tưởng trần tĩnh kỳ nên tiểu công chúa lý long tranh đã không hỏi gì thêm, nhanh chóng đem bức thư cất vào trong áo.
- được rồi, trò về đi.
- tranh nhi chào thầy.
...
Buổi học kế tiếp, bình phi vẫn không đến, mà cũng chả có thư từ hồi âm. trần tĩnh kỳ vốn không hi vọng quá nhiều, thành ra chẳng thất vọng bao nhiêu. hắn biết là lâm thục nhu vẫn cần thêm thời gian để ổn định tâm tình. khác hẳn triệu cơ.
Vị hoàng hậu thâm trầm hiểm độc này, nàng ta rất biết tranh thủ thời gian. vào giữa buổi học, nàng đã sai cung nữ tiểu thúy đến thái bình lâu, kín đáo đem một xấp tài liệu cùng một phong thư giao cho hắn.
Về đến phủ, trần tĩnh kỳ mở thư ra xem, mới biết chỗ tài liệu kia là gì, và ý muốn của triệu cơ ra sao. triệu cơ, nàng lệnh cho hắn phải xem qua, rồi đưa ra nhận định, giúp nàng lên kế hoạch đối phó, hay chính xác hơn là thao túng lâm gia.
- triệu cơ quả nhiên đã chuẩn bị từ lâu.
Trần tĩnh kỳ đem bức thư thiêu hủy, mắt nhìn xấp tài liệu, trong lòng cảm thán. tin tức về dòng họ lâm gia, bao nhiêu thân bằng quyến thuộc, hoàn cảnh sinh sống, toàn bộ đều đã được triệu cơ cho người tìm hiểu tận tường.
Cái này thật rất có ý nghĩa. thậm chí