Căn nhà coi như đủ rộng, tổng cộng chia thành bốn gian, hai phòng. gia chủ là một đôi vợ chồng già, chồng tên lưu hưởng, vợ gọi lưu thị, tuổi đều đã ngoài năm mươi. vốn dĩ họ có hai đứa con gái và một đứa con trai, nhưng hiện nay con gái đã đi lấy chồng, còn con trai thì đã tòng quân, thỉnh thoảng mới trở về thăm.
Biết được thân phận tôn quý của trần tĩnh kỳ và bình phi, lưu hưởng - lưu thị tỏ ra vô cùng kính cẩn, răm rắp nghe theo chỉ thị mà không dám có nửa lời trái ý. bọn họ thậm chí còn chủ động đem hết hai căn phòng trong nhà nhường lại cho bình phi và trần tĩnh kỳ làm nơi nghỉ chân. song trần tình kỳ đã từ chối, chỉ lấy một phòng cho bình phi, phần mình hắn xin ngủ trên bộ ván ngựa đặt ở gian sau của căn nhà.
Đối với cách hành xử của hắn, bình phi dù không nói ra nhưng trong bụng cũng âm thầm tán thưởng. tất nhiên là bản thân nàng sẽ không thừa nhận, bất quá một ý nghĩ thoáng qua vậy thôi.
Màn đêm chính thức buông xuống, bên ngoài trời vẫn đổ mưa. sau khi đi phân phó cho các thị vệ, nhắc nhở đám quân binh phải cẩn thận canh phòng, trần tĩnh kỳ quay trở vào nhà. đi cả ngày đường, thân thể hắn giờ đã thấm mệt, lúc này cần được nghỉ ngơi.
Bất công?
Tôi tớ và chủ nhân thì làm sao có thể đánh đồng. so với đám quân binh hiện vẫn đang dầm mưa, hứng gió, sức khoẻ của hắn và bình phi quan trọng hơn nhiều.
...
Mặc dù cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, song trần tĩnh kỳ vẫn không tài nào chợp mắt được. tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, chúng phiền nhiễu hắn. lòng hắn cảm thấy bất an.
Hắn nhẹ trở mình, xoay đầu nhìn về hướng phòng bình phi, cách một bức tường miên man suy nghĩ.
- a a a...!
Bỗng, trong đêm tối, một tiếng hét thất thanh vang lên. rõ ràng là giọng bình phi!
Trần tĩnh kỳ không kịp nghĩ nhiều, lập tức bật người dậy, phóng đi.
- nương nương! xảy ra chuyện gì?!
Trong căn phòng nhỏ, dưới ngọn đèn mờ, trần tĩnh kỳ nhìn thấy bình phi đang ngồi co ro trên giường, nét mặt đầy sợ hãi. hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến nàng bị kinh động tới như vậy.
- nương nương, người có sao không?! mau nói ta biết đã xảy ra chuyện gì?!
- nó...
Lâm thục nhu run giọng, ngón tay chỉ về phía trước:
- c-chuột... có chuột...
Chuột?
Khuôn mặt trần tĩnh kỳ đờ ra. nãy giờ hắn còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, hoá ra...
Chuột... phải rồi, đối với những loài vật như thế, nữ nhân hầu như ai cũng bài xích.
- điện hạ, nương nương, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lưu hưởng và lưu thị vừa mới tới, bộ dáng khẩn trương lên tiếng hỏi. mới rồi, chính tiếng la thất thanh của bình phi đã đánh thức bọn họ.
Nhìn đôi vợ chồng già đang thấp thỏm, trần tĩnh kỳ mới dịu giọng trấn an:
- không có gì đâu, chỉ là một con chuột thôi.
Rồi hắn quay sang bảo mấy tên thị vệ ở gần bên:
- ổn rồi, các ngươi lui ra ngoài đi. ta sẽ xem chừng bình phi.
- vậy chúng thuộc hạ xin phép cáo lui.
...
Đám thị vệ đã lui ra ngoài, vợ chồng lưu hưởng cũng vừa mới rời đi, bên trong căn phòng lúc này chỉ còn lại trần tĩnh kỳ và bình phi lâm thục nhu.
Hắn chần chừ, hỏi ý:
- nương nương, người có cần ta ở lại không?
Lâm thục nhu